Lời này, gần như là một lời bàn giao hậu sự.
Nhưng Lâm Tiêu lại như không nghe ra.
Cậu ấy nhìn Nam Khuê, lớn tiếng kêu: “Thiếu phu nhân, cố gắng lên, kiên trì lên.”
“Nếu như cô và hai đứa bé có chuyện gì, tổng giám đốc Lục làm sao sống tiếp nữa đây?”
Nam Khuê cười khổ: “Có lẽ như thế, anh ấy sẽ không còn gánh nặng gì nữa!”
Nếu như anh ấy đã không đến.
Vậy thì, cô và con đã thực sự không có liên quan gì đến anh nữa rồi.
Lửa càng ngày càng lớn.
Qua cửa xe, Nam Khuê có thể trông thấy rất rõ.
Nhắm mắt lại, trong thâm tâm cô ngàn vạn lần nói xin lỗi: “Xin lỗi các con, là do mẹ vô dụng, mẹ không thể bảo vệ tốt cho các con.”
“Con yêu, là mẹ hại các con, đều là lỗi của mẹ.”
“Nếu như khi còn sống không thể làm một người mẹ tốt, vậy thì mẹ hy vọng, rời xa thế giới này chúng ta vẫn ở bên nhau được không?”
“Con yêu, không cần sợ lửa, cũng không cần sợ đau, mẹ sẽ dùng cơ thể này bao bọc các con khỏi ngọn lửa, các con chỉ cần ở trong bụng mẹ an yên ngủ thôi, vẫn giống như trước đây, chỉ là ngủ một giấc thôi, được không?”
Không giống như những lần nhắm mắt trước đây.
Lần khép mi này, là chết tâm, là triệt để tuyệt vọng.
Cũng là lời từ biệt cuối cùng.
Chính lúc này, đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói kích động: “Đến rồi, đến rồi, cảnh sát đến rồi, thiếu phu nhân, cô đợi một chút, bọn họ sẽ đến cứu cô ngay.”
Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443746/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.