Không dám chậm trễ nữa, Chu Tiễn Nam chỉ có thể đặt bút ký tên.
Y tá cầm tờ giấy, vội vã đi vào trong, nhưng trái tim Chu Tiễn Nam lại lơ lửng trên mây.
Ngoài cửa, anh thất thần đi qua đi lại.
Vậy nhưng, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn đang sáng.
Trong một phòng phẫu thuật chỉ cách đó vài tầng, Lục Kiến Thành cũng vừa được đẩy ra ngoài.
Khoảng hơn một tiếng sau, thuốc mê dần hết tác dụng, anh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh làm là mượn điện thoại gọi cho Nam Khuê.
Nhưng, điện thoại của Nam Khuê lúc này sao có thể có người nghe được chứ?
Cho nên anh lập tức gọi cho Lâm Tiêu.
Khi chiếc xe phát nổ, do tốc độ hơi chậm, không kịp tránh, nên Lâm Tiêu cũng bị thương một vài chỗ.
Cũng vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Cũng may chỉ là vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành, Lâm Tiêu vô cùng kích động, lập tức vội vàng kêu lên: “Tổng giám đốc Lục.”
“Khuê Khuê đâu? Cô ấy sao rồi? Bọn cậu bây giờ đang ở đâu?” Lục Kiến Thành vội vàng hỏi.
“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn, thiếu phu nhân đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện rồi, tôi cũng vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, cũng đang đi tìm cô ấy, hiện giờ vẫn chưa biết tình hình của cô ấy ra sao.”
Nghe đến hai chữ “tai nạn”, Lục Kiến Thành lập tức hít lấy một ngụm khí lạnh.
Trong phút chốc, Lục Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443747/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.