Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tim của Lâm Tiêu đang treo lơ lửng.
Tim của Nam Khuê cũng đang bị giày vò.
Mỗi một giây đều có vẻ như vô cùng quý giá.
Nhưng mà chờ mãi.
Chờ mãi trong một khoảng thời gian dài…
Đầu dây bên kia vẫn luôn chỉ có tiếng chuông reo, không có người nghe máy.
Trong lòng vẫn còn một tia ảo tưởng cuối cùng, Nam Khuê vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn nghe xem nơi đó có thể đột nhiên phát ra giọng nói của Lục Kiến Thành không.
Nhưng mà, bên trong lại phát ra một giọng nói máy móc của nữ: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Cứ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Lúc này đây, Nam Khuê không còn cách nào có thể thuyết phục mình được nữa.
Cũng không còn cách nào lừa gạt bản thân nữa.
“Lâm Tiêu, bỏ đi!”
“Không cần thiết nữa.”
Vừa nói, Nam Khuê vừa đau khổ nhắm mắt lại.
Một dòng nước mắt yên lặng chảy xuống từ trên khóe mắt của cô, đau khổ mà chảy xuống.
Nếu đã không đợi được.
Cô cũng chỉ có thể tự mình kiên cường đối mặt với con đường phía sau mà thôi.
Đau cũng được, khổ cũng thế.
Sinh con cũng được, cô có thể tự mình đối mặt với mọi thứ.
Nếu bên cạnh không có người đó đau lòng cho cô, vậy thì khóc lóc đều trở nên vô nghĩa.
Thế nên, lúc tử cung co thắt lần nữa, Nam Khuê chỉ mạnh mẽ cắn chặt môi, không hét lớn nữa.
Trong xe bị bao phủ bởi những tiếng rên rỉ vụn vặt và đau đớn.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443745/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.