“Khuê Khuê, cha biết, chắc chắn con đang gấp gáp muốn tìm được cha ruột của mình. Yêu cầu của cha rất đơn giản. Mười vạn, chỉ cần mười vạn, cha sẽ nói cho con nghe bí mật này.” 
Nghe thấy lời của Đỗ Quốc Khôn, Nam Khuê lập tức giận đến mức hai tay run lên. 
Quả nhiên cô đã đánh giá cao ông ta rồi. 
Sao ông ta có thể có lòng tốt như thế chứ? 
Sao có thể sẽ nói cho cô nghe bí mật này một cách không công được chứ? 
Lại muốn đòi tiền. 
Nam Khuê tức giận đến mức thẳng thừng cúp máy. 
Nhưng mà, sau khi bình tĩnh lại, bỗng nhiên cô tỉnh táo hơn nhiều. 
Mười vạn tệ, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. 
Chút tiền này, quả thực cô có thể dễ dàng đưa ra. 
Hơn nữa, mười vạn tệ có thể đổi lấy một bí mật về cha, nghĩ như thế, trong nháy mắt lại có cảm giác không lỗ. 
Quả thực, Đỗ Quốc Khôn đã hiểu rõ điểm này ở cô nên mới đưa ra con số “mười vạn” này. 
Bởi vì ông ta biết, một trăm vạn chắc chắn không phải là trò đùa. 
Suy nghĩ xong, Nam Khuê gọi cho ông ta lần nữa: “Được, mười vạn, tôi đồng ý với ông.” 
“Ông nói cho tôi nghe bí mật này xong, tôi sẽ lập tức chuyển tiền qua cho ông.” 
Không ngờ, Đỗ Quốc Khôn lại cười lạnh một tiếng: “Khuê Khuê, tao không phải là người dễ bị lừa như thế, mày cho rằng tao là đứa trẻ ba tuổi à? Nếu tao nói cho mày biết xong mà mày không chuyển tiền cho tao thì phải làm sao đây?” 
Cùng đạo lí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443738/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.