Trong ngôi nhà đất vô cùng hoang sơ. Chỉ có một chiếc giường, trên giường ngay cả chăn và ga trải giường cũng không có, chỉ có một lớp rơm rạ. Sau khi Nam Khuê bị nhốt vào trong, cánh cửa nhanh chóng bị khóa lại. Và bên ngoài cửa luôn có người thay phiên nhau canh gác. Khi màn đêm xuống, toàn bộ ngôi nhà như một hầm băng. Có tiếng gió xào xạc trên mái nhà, và gió lạnh thổi từng cơn. Nam Khuê run sợ trốn trong góc tưởng, cả người cô lạnh cóng. Trong căn phòng này không có gì cả, chân tay cô lạnh buốt, toàn thân hầu như không còn chút nhiệt độ nào. Ban đêm, trời càng trở nên tối hơn. Cuối cùng cô chỉ có thể lấy tất cả chỗ rơm trong phòng đắp lên người, gắng gượng giữ lại chút nhiệt độ. Đêm dài đằng đẵng như đang dày vò cô. Sáng sớm, cô còn chưa tỉnh dậy. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó, cánh cổng sắt phát ra tiếng kêu cót két. Rất nhanh cô bị hai người đàn ông kéo đến một nơi khác. Mặc dù trong lòng đã dự liệu trước, nhưng khi Phương Thanh Liên xuất hiện trước mặt, sắc mặt Nam Khuê nhanh chóng tái nhợt, mặt cắt không còn chút máu. Lúc này, kẻ có thể không ngần ngại sử dụng một lượng lớn nhân lực, vật lực, tài lực, thậm chí không ngại dùng mọi thủ đoạn để trói chặt cô. Nghĩ kĩ lại thì ngoài Phương Thanh Liên, hình như không có ai khác. Xem ra cô ta thực sự hận cô thấu xương. Tuy nhiên, dù sợ hãi, Nam Khuê vẫn cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Nhưng cô càng bình tĩnh thì sự thù hận trong ánh mắt của Phương Thanh Liên càng mạnh mẽ. “Nam Khuê à Nam Khuê, không ngờ cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi.” “Cô biết không, tôi hận không thể ngay lập tức khiến cô và hai đứa nghiệt chủng này về chầu trời.” “Nhưng chết như vậy, đối với các người mà nói là quá dễ dàng, tôi thề nhất định phải khiến cô sống không được mà chết cũng không xong.” Rõ ràng đã trang điểm rất đẹp, nhưng khuôn mặt của Phương Thanh Liên lại toát lên vẻ thâm độc, xấu xa. Những lời nói từ miệng của cô ta khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nam Khuê biết, rơi vào tay Phương Thanh Liên, coi như là đã lành ít dữ nhiều. Nhưng hai đứa bé vô tội. Cô phải cố gắng hết sức để bảo vệ con mình. Mà hoảng sợ không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ có bình tĩnh, mới có cơ hội sống. Nhưng sự bình tĩnh của cô đã khiến Phương Thanh Liên oán hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. “Tại sao cô không cầu xin sự tha thứ? ” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê với vẻ khinh thường. Nam Khuê chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, giọng điệu bình tĩnh hỏi vặn: “Cầu xin cô tha thứ có tác dụng không?” “Nếu đã biết là vô dụng, thì hà cớ gì tôi phải lãng phí lời nói của mình?” “Hờ…” Phương Thanh Liên cười khẩy: “Đúng là không có tác dụng gì, nhưng nếu cô đồng ý quỳ xuống cầu xin tôi như một con chó, tôi có thể xem xét để cho việc tra tấn cô dễ dàng hơn một chút.” Nam Khuê mím môi đồng thời nhắm mắt lại. Không muốn quan tâm đến người phụ nữ điên rồ trước mặt. Phương Thanh Liên lại càng căm hận nghiến răng. “Nói, tại sao cô không nói gì?” Phương Thanh Liên tức giận túm lấy Nam Khuê. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Nam Khuê vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt đó như nhìn một con chó đáng thương. Cuối cùng, Phương Thanh Liên không thể chịu đựng được nữa. Cô ta giơ tay tát vào mặt Nam Khuê. Chỉ một cái tát, khóe miệng của Nam Khuê đã bị chảy máu. Nhìn thấy cô chảy máu, Phương Thanh Liên càng thêm kích động. Cô ta bước về phía trước, lấy tay vỗ vỗ vào mặt Nam Khuê: “Cô biết không, tôi cứ tưởng rằng tôi ghét đứa trẻ này.” “Vì sự tồn tại của nó là một nỗi ô nhục, nó vốn dĩ không nên có mặt trên thế giới này.” “Nhưng khi tôi biết nó sắp ra đi, không còn sự sống nữa, thì tôi lại nhận ra mình vô cùng đau đớn.” “Nam Khuê, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà con tôi phải lẻ loi, thảm thương rời khỏi thế giới này, còn con của cô lại vẫn có thể sống bình an vô sự.” “Tôi nói cho cô biết, sẽ không đâu. Con của tôi đã không còn, thì con của cô cũng phải chôn theo nó.” Nghe tới những câu này, Nam Khuê không có cách nào bình tĩnh được nữa. Lúc này, đứng trước mặt cô không phải là một con người nữa, mà là một con quỷ sống. “Phương Thanh Liên, tôi luôn tin thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, kẻ ác sẽ gặp báo ứng.” “Tôi, Nam Khuê, chưa bao giờ làm điều gì tổn hại người khác. Tôi tin rằng ông trời sẽ giúp tôi, tôi cũng tin rằng Kiến Thành sẽ tìm thấy tôi, giải cứu tôi và con.” “Thật sao?” Phương Thanh Liên cười khẩy, khinh bỉ nhìn Nam Khuê: “Cô biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không?” “Tôi dám đảm bảo rằng cho dù Lục Kiến Thành có lục tung cả thành phố, lục tung cả đất nước, thì cũng tuyệt đối không thể tìm ra một sợi tóc nào của cô.” “Tôi đã dám tới đây, thì cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ.” Phải nói rằng những lời của Phương Thanh Liên vẫn khiến Nam Khuê sợ hãi. Suy cho cùng, nếu muốn thực sự giấu đi một người, không phải là chuyện quá khó. Đặc biệt là Phương Thanh Liên còn sắp xếp tỉ mỉ, chính xác như vậy nữa. Buổi sáng, buổi trưa. Suốt hai bữa, Nam Khuê không ăn một hạt cơm, uống một hớp nước nào. Vì đang mang thai nên bụng cô đang cồn cào vì đói. Toàn thân càng thêm choáng váng, không còn sức lực. Nhưng cô lo lắng cho hai đứa bé trong bụng mình hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, căn bản không cần Phương Thanh Liên làm gì, thì cô và hai đứa bé cũng sẽ chết đói ở đây. Cho đến đêm, không nhớ là mấy giờ. Bụng của Nam Khuê đói đến đau quặn. Đột nhiên, cánh cửa cọt kẹt mở ra. Sau đó, một chậu cơm được đưa vào. Đúng vậy, một chậu cơm đầy, rất to. Tuy nhiên cơm đó đã nguội lạnh, hơn nữa còn tỏa ra một thứ mùi rất khó chịu. Nhưng khi Nam Khuê nhìn thấy nó, nó giống như lúc cô nhìn thấy rơm rạ, nó đã cứu mạng cô. Cô không nghĩ nữa bưng chậu cơm lên nhét cơm vào miệng một cách điên cuồng. Hiện tại trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó là sống. Sống, phải sống. Vì chỉ có sống mới có hy vọng. Cô có thể xảy ra chuyện, nhưng hai cục cưng không thể xảy ra chuyện được. Ở phía bên kia, hai mắt Lục Kiến Thành đỏ hoe khi nghe tin Nam Khuê bị bắt cóc. Bởi vì sợ hãi, toàn thân anh run rẩy dữ dội, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp. Anh đứng ở đó, rõ ràng không nói lời nào, nhưng khí thế quanh anh lại lạnh lùng đến đáng sợ. Biết anh lâu như vậy, Đỗ Quốc Khôn chưa bao giờ thấy một Lục Kiến Thành đáng sợ như vậy. Nhất thời ông ta đứng bên cạnh cũng không dám nói lời nào. Tròn một phút im lặng. Sau đó, Lục Kiến Thành dường như đột nhiên bừng tỉnh, anh lập tức cầm điện thoại lên gọi điện. Lâm Tiêu, không thấy Khuê Khuê rồi, lập tức huy động toàn bộ sức lực, dù có lật tung cả thành phố, tôi cũng phải tìm thấy cô ấy. “Tôi nhắc lại một lần nữa, bằng bất cứ giá nào.” Nói xong, ánh mắt anh như thanh kiếm lạnh lùng quét về phía Đỗ Quốc Khôn: “Đợi tôi tìm được Khuê Khuê, trở về sẽ trừng trị ông sau.” Tuy nhiên, hai ngày hai đêm trôi qua rồi. Bên phía Nam Khuê hầu như không có bất kỳ tin tức nào. Cô dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, không để lại dấu vết gì. Đỗ Quốc Khôn đã gây ra toàn bộ sự việc này, chính ông ta là người mắc nợ cờ bạc hai triệu và Phương Thanh Liên đã giúp ông ta trả hết hai triệu đó. Điều kiện là ông ta phải lừa Nam Khuê ra ngoài, để bọn họ thực hiện vụ bắt cóc. Hai ngày rồi. Cứ nghĩ đến việc Nam Khuê vẫn nằm trong tay Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành lại sợ hãi không thể ngủ được. Nhưng lúc đó, anh lại có chút vui mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]