“Con của cô ta sắp được sinh ra rồi, thế nên cô ta muốn để anh làm cha của đứa bé.” Lục Kiến Thành nói. 
“Vậy còn anh thì sao? Anh có do dự không?” Nam Khuê hỏi. 
Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu đầy kiên định: “Không, anh không thể nào đồng ý chuyện đó được.” 
“Bây giờ anh đã có em và con, đương nhiên sẽ không nhận đứa bé đó. Hơn nữa cô ta còn năm lần bảy lượt muốn hại em, thế nên anh càng không thể mềm lòng với cô ta nữa. Nhưng mà, anh không ngờ rằng cô ta sẽ lại cầm dao đâm vào bụng để ép anh đồng ý.” 
“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.” 
“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt. 
Một đứa bé đã hơn chín tháng đó! 
Đã đủ tháng rồi. 
Cứ mất đi như thế sao? 
Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng. 
Nhưng mà. 
Cô không đồng cảm với Phương Thanh Liên, tất cả những thứ này đều là do cô ta tự chuốc vạ vào thân. 
Cô chỉ đau lòng cho đứa bé đó mà thôi, dù sao thì đứa bé cũng không có tội gì. 
Rõ ràng đứa bé đó sắp có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, vậy mà lại vì chấp niệm và thù hận của mẹ mình mà đã đánh mất tính mạng một cách uổng phí. 
“Tại sao cô ta lại không từ bỏ chấp niệm chứ? Rốt cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443737/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.