Nam Khuê nắm lấy cơ hội nói: “Chị có thể đưa đồ cho em, nhưng không phải hiện tại, khi nào lễ tang kết thúc chị sẽ đưa cho em.”
Lâm Tư Vũ lập tức lau nước mắt: “Chị hứa chứ?”
“Đương nhiên.” Nam Khuê gật đầu.
Cô ở lại trấn an Lâm Tư Vũ, mãi cho đến khi cảm xúc cô ấy ổn định rồi mới đi về nhà.
Thức cả đêm khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê bắt đầu mơ màng ngủ say.
May mà chất lượng giấc ngủ này không tệ lắm, lúc cô tỉnh lại tinh thần tốt hơn không ít.
Về chuyện tang lễ của ông cụ Lâm, do mang thai nên cô không đi.
Mãi cho đến khi tang lễ kết thúc, Lục Kiến Thành mới về nhà.
Đi cùng anh còn có cả Lâm Tư Vũ.
Hai ngày không gặp, cô ấy gầy đi rất nhiều, cũng già đi nhiều.
Sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Người thân nhất qua đời, cộng với việc nhịn mấy ngày, cho dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
Cho nên Nam Khuê vô cùng đau lòng cho cô ấy.
Cô tiến lên nắm lấy tay Lâm Tư Vũ: “Chị biết bây giờ chắc chắn em đang rất buồn, cũng không thể làm cảm xúc khổ sở này biến mất, lúc ông nội qua đời tâm trạng của chị cũng như của em.”
“Nhưng bây giờ chị đã hiểu được một đạo lí. Người rời đi là một chuyện rất đơn giản, người sống mới là khó, vì họ phải sống với tâm nguyện của người mất.”
“Cho nên Tư Vũ, chị tin rằng em nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa còn sẽ vô cùng tuyệt vời.”
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443733/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.