Nhìn Nam Khuê, ông cụ Lâm cố hết sức lên tiếng: “Ông nghĩ cháu nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, một ông già trước khi chết như ông lại đột nhiên yêu cầu được gặp cháu.”
“Không.” Nam Khuê nói: “Ông Lâm, thật ra trên đường đến đây cháu luôn suy nghĩ, nhưng bây giờ cháu đã biết ngài muốn nói gì rồi.”
“Được, vậy cháu nói thử xem.”
Nam Khuê từ từ nói, giọng êm ái, không nhanh không chậm.
“Cháu nghĩ, nhất định ông gọi cháu đến đây là vì muốn cháu không có bất kỳ oán trách nào với Tư Vũ dù ngày trước đã xảy ra hiềm khích.”
“Lúc trước Tư Vũ kiên trì gả cho Kiến Thành, dẫn đến việc cháu phải mang bé con đi xa, bây giờ cháu và Kiến Thành mới có thể ở bên cạnh nhau, ông lo cháu sẽ thổi gió bên gối, sợ sau khi ông mất rồi, Tư Vũ không còn nhà họ Lâm để dựa vào nữa nên mới lo lắng.”
“Ông muốn đưa ra một lời hứa, cũng muốn cháu tha thứ cho Tư Vũ, chỉ có như vậy ngài mới yên tâm rời đi, ông Lâm, cháu nói đúng không?”
Ông cụ Lâm ho khan một tiếng, sau đó vui mừng gật đầu.
“Được, quả nhiên là một cô gái huệ chất lan tâm (1),khó trách đứa bé xuất sắc như Kiến Thành cũng sẽ thích cháu.”
(1) chỉ người cao nhã, thanh khiết
“Đúng là Tư Vũ kém rất nhiều khi so sánh với cháu.”
“Cha mẹ con bé qua đời sớm, nếu không có ông nội là ông thì con bé đã sớm là một cô nhi, lúc ông đi rồi con bé sẽ còn một mình trên thế giới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443732/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.