Có lẽ do không khí nơi Phương Thanh Liên quá u ám.
Hoặc cũng có thể do mang thai nên phụ nữ trở nên mẫn cảm hơn.
Đi được mấy bước với dì Chu, đột nhiên Nam Khuê dừng lại.
“Thiếu phu nhân, sao vậy? Có phải cô quên gì không?” Dì Chu cũng dừng bước lại hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Không có quên gì, chỉ là vừa nãy con có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí cũng kì lạ.”
Nhưng khi hai người nhìn về phía sau thì ngoài những người phụ nữ có thai đang xếp hàng ra cũng không còn gì khác.
“Có lẽ do dạo này xảy ra nhiều chuyện nên con mẫn cảm hơn!”
Vì không thấy gì nên Nam Khuê cũng chỉ có thể bỏ qua.
Đồng thời cũng tự nhủ bản thân không nên quá mẫn cảm, tâm trạng lạc quan hơn chút.
Xuống thang máy, hai người đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Lúc này Phương Thanh Liên cũng nâng cao cái bụng lớn của mình, từ từ đi theo sau.
Sợ bị hai người phát hiện nên cô ta cũng không dám đi quá gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn.
Xuống đến bãi đỗ xe, Nam Khuê mở cửa xe ra.
Lúc đang định đi vào thì thấy người nào đó ở bên trong, cô kinh ngạc đến mức bịt miệng lại, sau đó dịu dàng cười.
“Sao anh lại ở đây? Không phải nói anh đi làm cho tốt rồi sao?”
Lục Kiến Thành bước xuống xe, nắm lấy tay Nam Khuê: “Anh đã sắp xếp xong hết chuyện của công ty rồi.”
“Hơn nữa hôm nay chính là ngày em đi khám thai, anh đã bỏ qua rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443734/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.