“Không hẳn, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có nhà họ Lâm có nguồn tài chính hùng hậu, hoàn toàn có khả năng giúp công ty giải quyết nguy cơ này.” “Mà các công ty khác chưa chắc có khả năng này.” Nam Khuê nghĩ đến Hoắc Ti Yến, cô bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng: “Nhà họ Hoắc có cơ nghiệp trăm năm, cơ nghiệp vững chắc, nếu có sự giúp đỡ của anh ấy, có phải nhà họ Lục cũng sẽ có thể cải tử hoàn sinh không?” “Hai năm qua nhà họ Hoắc cũng mở rộng rất nhanh, cho nên tiền vốn trên sổ sách cũng không dồi dào lắm. Trừ khi nhà họ Hoắc huy động toàn bộ công ty giúp đỡ, như ng chuyện này hiển nhiên là không thể, cho dù Hoắc Ti Yến có đồng ý thì bà Hoắc cũng tuyệt đối không đồng ý.” “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Sau khi cúp điện thoại, ngực Nam Khuê phập phồng lợi hại. Vậy ngoài sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, nhà họ Lục thật sự không còn con đường nào khác? “Con à…” Nam Khuê sờ sờ bụng, vô cùng bất lực: “Mẹ nên làm gì bây giờ?” Buổi tối, khi Lục Kiến Thành trở về, Nam Khuê lại phát hiện giữa hàng lông mày anh u sầu thêm vài phần. Mặc dù anh đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng làm sao cô có thể không nhìn ra được. Sau khi ăn xong, Lục Kiến Thành hôn lên trán Nam Khuê. “Buổi tối em và bảo bảo đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh.” “Vâng, anh cũng nên chú ý đến sức khỏe, đừng tăng ca quá muộn.” Tuy nói thì nói vậy, nhưng sao Nam Khuê có thể ngủ được chứ? Cô vẫn luôn chờ Lục Kiến Thành, nhưng đến hơn 12 giờ, anh vẫn chưa về phòng. Nam Khuê đi xuống tầng pha một ly cà phê, muốn đưa đến thư phòng cho anh. Kết quả là vừa đi đến bên ngoài thư phòng, có đã nghe được cuộc nói chuyện bên trong. “Con trai, đừng tự tạo áp lực cho bản thân, nếu con suy sụp thì mẹ, công ty, còn cả Nam Khuê và đứa bé phải làm sao?” “Mẹ, con xin lỗi, con luôn coi mình là thiên tài, còn trẻ đã tiếp quản công ty và đưa nhà họ Lục phát triển thịnh vượng, nhưng con chưa bao giờ nghĩ bây giờ lại trở nên như thế này.” Vân Thư ôm lấy anh thở dài, giọng nói nhẹ nhàng. “Kiến Thành, cuộc đời không ai thuận buồm xuôi gió được, con mới 30 tuổi, cũng phải gặp một vài thất bại và khó khăn.” “Lúc trước, khi ông nội thành lập công ty, ông đã trải qua những khó khăn và tuyệt vọng khắc nghiệt hơn chúng ta nhiều, nhưng không phải ông vẫn vượt qua được sao? Mẹ tin nếu ông nội trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho con.” Tuy nói như vậy nhưng Lục Kiến Thành vẫn không có cách nào tha thứ cho chính mình. Anh ôm chầm lấy Vân Thư và đột nhiên nghẹn ngào như một đứa trẻ. “Mẹ, nếu con thất bại thì sao?” Anh hỏi những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng giống như một cái búa nặng hàng vạn cân rơi xuống trái tim của Nam Khuê “Tâm huyết cả đời của ông nội, liệu có bị hủy hoại trong tay con không?” “Con trai của mẹ, thất bại rồi, cũng sẽ có dũng khí và năng lực để xây dựng lại.” “Mẹ, cảm ơn mẹ, nhưng những chuyện này tạm thời đừng nói cho Nam Khuê biết.” “Ừm, mấy chuyện này mẹ cũng biết mà.” Những lời tiếp theo, Nam Khuê không nghe tiếp nữa. Trở lại phòng ngủ, tim cô vẫn đập dữ dội. Rất lâu không thể bình tĩnh lại. Trước đó, trong lòng cô luôn có một số hy vọng xa vời. Hy vọng sẽ có thể xoay chuyển tình thế, anh vẫn còn chút hy vọng. Nhưng thực tế đã đánh thức cô. Cô dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Ngày hôm sau là ngày giỗ của mẹ cô. Nam Khuê cố tình dậy sớm, đội một chiếc mũ len lên đầu, khoác chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Khi cô còn nhỏ, đây là kiểu trang phục mà mẹ cô yêu thích nhất. Vì vậy, cô muốn mặc phong cách mẹ yêu thích nhất và đi gặp mẹ. Nam Khuê cầm bông hoa nhài mà mẹ cô yêu thích nhất và đặt nó trước mặt bà. “Mẹ, Khuê Khuê đến gặp mẹ đây, hơn nữa muốn báo cho mẹ một tin vui.” Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, trên mặt nở một nụ cười: “Mẹ, con mang thai rồi, là con của Kiến Thành.” “Hơn nữa mẹ biết không? Đây là một cặp song thai, mẹ sắp được làm bà ngoại rồi.” “Nhưng mà con không thể kết hôn cùng anh ấy được. Bây giờ nhà họ Lục đang gặp khó khăn lớn, chỉ có cách là con rời đi thì nhà họ Lục mới có thể vượt qua lần khó khăn này.” “Ông nội đối xử với con tốt như vậy, con thật sự không có cách nào có thể yên tâm sống cùng Kiến Thành, sau đó nhìn công ty bị hủy diệt.” “Nếu vì hạnh phúc của con mà phải hy sinh cả nhà họ Lục thì con làm sao có thể hạnh phúc được?” “Mẹ, mẹ sẽ ủng hộ con đúng không? Tuy rằng sẽ rất đau đớn nhưng nhìn thấy anh ấy sống tốt, công ty phát triển tốt, còn có một cặp bảo bảo đáng yêu thế này, con cũng nên thấy đủ rồi phải không mẹ?” Nói xong những lời này, Nam Khuê lại ngồi trước mộ của Nam Thu Ngữ rất lâu, rất lâu. Vừa xuống đến chân núi, Nam Khuê đã thấy một chiếc xe quen thuộc. Vừa định bước tới, cô đã nhìn thấy Lục Kiến Thành đi từ trên xe xuống. Nhìn thấy đó là anh, Nam Khuê bước nhanh hơn, vẻ mặt bất ngờ nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?” Lục Kiến Thành không nói lời nào, chỉ ôm cô vào lòng. “Xin lỗi, anh đến muộn rồi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, anh biết em nhất định sẽ đến đây.” “Không sao, mẹ không phải người lòng dạ hẹp hòi, đợi sau này anh có thời gian lại đến cùng em là được rồi.” Lời giải thích của Nam Khuê khiến Lục Kiến Thành cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mới vừa ngồi lên xe, điện thoại đã kêu ting ting, cô nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ. “Cô Nam Khuê, cô còn hai ngày để suy nghĩ.” Tin nhắn này là do Lâm Tư Vũ gửi đến. Hai ngày, bốn mươi tám giờ. Trước đây, cô luôn cảm thấy một ngày rất dài, nhưng bây giờ, cô cảm thấy thời gian trôi nhanh như một mũi tên. Nó nhanh đến mức cô thậm chí không biết làm thế nào để nói lời tạm biệt. “Kiến Thành, lát nữa anh đi đâu vậy? Về công ty sao?” Nam Khuê nghiêng đầu hỏi anh. “Cơ thể của em đã phục hồi rồi, mấy ngày nay có chút nhàm chán, để em đến công ty cùng anh được không?” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Nếu em đi cùng anh, anh đương nhiên rất vui, nhưng anh sợ em mệt.” Nam Khuê lập tức mỉm cười, đảm bảo chắc chắn.. “Không đâu, trong văn phòng anh không phải có một phòng nghỉ sao? Nếu em mệt sẽ vào bên trong ngủ chờ anh.” “Được.” Tuy nói là vậy, nhưng thời gian hai ngày quý giá như vậy, sao cô có thể can tâm ngủ chứ? Buổi trưa nắng chói chang. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt anh. Anh cúi đầu, ngón tay lướt nhanh qua tài liệu, thỉnh thoảng hơi nhíu mày, thỉnh thoảng lại cầm cây bút trên tay lên viết. Nhìn thấy những điều này, tim Nam Khuê lại co thắt lại. Cô đứng dậy và lập tức chạy ra khỏi văn phòng. Đi khoảng nửa giờ cô liền quay lại. Trong tay cầm một đống đồ. Lục Kiến Thành tò mò đi tới: “Em mua gì vậy?” Nam Khuê lập tức giấu đồ sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ: “Không nói cho anh biết, anh mau đi làm việc tiếp đi.” Lục Kiến Thành bắt lấy cô, cúi đầu và hôn cô thật mạnh trước khi buông cô ra. Lâm Tiêu đang định đi vào thì nhìn thấy cảnh này, dọa cho cậu lập tức đi ra ngoài. Đồng thời, cẩn thận đứng ngoài cửa nói: “Tổng giám đốc Lục, ông nội Lâm đã đến, đang đợi anh ở phòng họp.” Ông nội Lâm. Ông nội của Lâm Tư Vũ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]