Chương trước
Chương sau
Cuộc gặp mặt này kéo dài cả buổi chiều.
Khi Lục Kiến Thành trở về, trên mặt mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.
Có vẻ như cuộc đàm phán của họ đã diễn ra tốt đẹp, Nam Khuê cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Thấy anh vui vẻ như vậy, có phải có tin tốt gì muốn chia sẻ với em không?” Nam Khuê chủ động nói.
Lục Kiến Thành đưa tay ôm cô: “Khuê Khuê, thật ra trong khoảng thời gian này công ty đã gặp phải một số khó khăn, khoảng thời gian này anh cũng rất đau đầu xử lý. Nhưng hôm nay, ông nội Lâm đã đồng ý rót vốn rồi.”
“Chỉ cần có tiền, khó khăn này của công ty rất nhanh sẽ có thể được giải quyết.”
“Thật vậy sao?” Nam Khuê nhìn về phía anh, cũng cực kỳ hạnh phúc.
Lục Kiến Thành gật đầu: “Ừm, khi hoạt động của công ty trở lại bình thường, giải quyết xong chuyện bên Quý Dạ Bạch, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Hôn lễ sao?
Thật là một từ đẹp đẽ!
Nhưng cô cũng không dám ôm hy vọng xa vời nữa.
“Xin lỗi, Kiến Thành, em phải đi đây.”
“Xin lỗi, Kiến Thành, lần này là em phụ anh.”
“Xin lỗi, Kiến Thành, không thể cùng anh già đi nữa rồi.”
Có lẽ quan hệ của hai người là có duyên nhưng không phận!
Ngực Nam Khuê bây giờ như bị hàng trăm con dao đâm vào.
Anh sẽ mau chóng kết hôn thôi.
Chỉ là cô dâu không phải là cô, mà là một người phụ nữ khác.
Cô đau lòng, gần như không thở nổi.
Cho dù cố gắng kìm nén, nhưng vẫn có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lục Kiến Thành.
Anh ngẩng đầu, lập tức đau lòng nhìn Nam Khuê.
“Sao em lại khóc?”
Thấy vậy, Nam Khuê vội vàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, cố gắng mỉm cười.
“Không có, không có, em … chỉ là em rất hạnh phúc, rất cảm động.”
“Người ta nói phụ nữ đẹp nhất khi mặc váy cưới, nghĩ đến việc được gả cho anh, em lại cực kỳ mong chờ.”
Lục Kiến Thành đau lòng ôm lấy mặt cô: “Anh cũng rất mong chờ, nhưng anh không muốn nhìn thấy em khóc.”
Nam Khuê lập tức mỉm cười gật đầu: “Được rồi, em sẽ không khóc, em sẽ cười.”
Lời vừa dứt, một nụ cười rạng rỡ nở trên khóe miệng cô.
Chỉ là trong lòng đã chua xót đến cực hạn.
Hai ngày này, Nam Khuê vẫn luôn đến công ty với Lục Kiến Thành.
Anh vẫn rất bận rộn, dành phần lớn thời gian để xem tài liệu, giải quyết công việc và họp hành.
Nam Khuê dựng lên một bàn vẽ trong văn phòng anh.
Cô chưa từng học qua những kỹ thuật vẽ trang cao siêu.
Kỹ năng duy nhất cô có được là do mẹ cô dạy khi cô còn nhỏ.
Dù lúc đó sống trong cảnh nghèo khó nhưng mẹ cô vẫn giữ được tình yêu cuộc sống, và hội họa luôn là sở thích của bà.
Nam Khuê đi theo bà cũng học được một vài cách vẽ.
Ngày đó nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc xử lý công vụ, ánh mặt trời chiếu vào mặt tạo nên một hình ảnh động lòng người.
Cho nên cô cũng không chút suy nghĩ, lập tức ra ngoài mua dụng cụ vẽ tranh.
Sau hai ngày, cuối cùng cô cũng hoàn thành bức tranh.
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Nam Khuê gật đầu hài lòng.
Đang vươn vai, cô định quay lại thì sau lưng vang lên giọng nói của Lục Kiến Thành: “Em vẽ anh sao?”
Nam Khuê bị dọa một phen, hoàn toàn không nghĩ là đằng sau có người.
Bút vẽ đang cầm trên tay cô run lên.
Nhìn về phía Lục Kiến Thành, cô đang định trả lời.
Khi nhìn thấy nét mặt của anh, cô lập tức bật cười ra tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng cười lên một nụ cười động lòng người.
Nhìn thấy cô cười đến động lòng người, Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, uy hiếp mở miệng.
“Cười cái gì vậy? Cười vui vẻ vậy hả?”
Nhìn khuôn mặt đầy màu sắc của anh, Nam Khuê không khỏi nở nụ cười lần nữa: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai.”
Lục Kiến Thành cảm thấy có chút khó tin.
Từ bao giờ cô biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt này?
“Gạt anh hả?” Anh nhướng mày, nhìn về phía Nam Khuê.
Nam Khuê lập tức cười lắc đầu: “Không có, không có, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai, ngay cả đóa hoa đẹp nhất cũng không thể so với anh.”
Còn không phải vì trên mặt anh đủ loại màu sắc sao?
Lần này Lục Kiến Thành cũng có chút tin tưởng, đưa tay sờ sờ mặt mình.
Nhưng mà khi bàn tay kia buông xuống và nhìn thấy màu sơn sặc sỡ trên đó, khuôn mặt điển trai lập tức trầm xuống.
Anh cố ý xị mặt, nhìn thẳng vào mặt Nam Khuê: “Cái này em nói là đẹp hơn hoa, ừm, sặc sỡ, quả thật anh cũng thấy rất đẹp.”
“Nhưng mà anh cảm thấy…”
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt Nam Khuê đã có một cự cảm xấu.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh đưa tay về phía trước và lau nhẹ.
Ngay lập tức, những màu sắc sặc sỡ đó bị bôi hết lên mặt Nam Khuê.
“Này, đồ đáng ghét!” Nam Khuê tức giận đến bật cười nhìn anh.
“Bây giờ mới đúng là tuyệt phối, hơn nữa phu thê phải đồng tâm.”
Hai người nghịch một lúc, Lục Kiến Thành từ phía sau ôm chặt lấy Nam Khuê, cùng nhau nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sắp phải rời đi rồi.
Đây có thể là khoảng thời gian cuối cùng cô ở bên anh.
Bây giờ Nam Khuê không muốn nói thêm lời nào, chỉ muốn giống như bây giờ, lẳng lặng dựa vào lòng anh.
Ngửi mùi hương của anh.
Lắng nghe nhịp tim của anh.
Cảm nhận hơi thở của anh.
Chỉ thế thôi cô cũng cảm thấy đủ rồi.
Không nhớ rõ cả hai đã đứng đó bao lâu thì đột nhiên, Nam Khuê nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Có chút hưng phấn mở miệng: “Woa, Lục Kiến Thành, nhìn kìa, tuyết rơi rồi.”
Hơn nữa tuyết rơi rất lớn, bay lả tả trên không trung.
Buổi tối, sau khi Lục Kiến Thành tan làm, bên ngoài đã là một khoảng trắng bao la.
Lên xe, Nam Khuê chủ động nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Hôm nay chúng ta đi ăn lẩu được không?”
“Được.”
Lục Kiến Thành đặt một phòng riêng.
Khi đến nơi, Nam Khuê nhìn hơi nước bốc ra từ nồi lẩu, rồi nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ.
Sự đối lập cực độ giữa nóng và lạnh này thực sự khiến cô cảm thấy có chút không chân thực.
Cũng giống như người đàn ông trước mặt.
Nhưng lần này, cô không muốn đau thương, cô không muốn lưu lại khoảng thời gian quý giá cuối cùng của mình bằng những tiếng thở dài và cảm xúc không tốt.
Trong những giờ phút cuối cùng, cô muốn nắm thật chặt, thật chắc.
Ít nhất sau này khi nhớ lại cô cũng không cảm thấy hối tiếc.
Sau khi ăn lẩu xong, Nam Khuê cũng nhận thức rằng thời gian mình rời đi cũng sắp đến.
Vì vậy, cô đề nghị: “Kiến Thành, chúng ta đi bộ trở về được không?”
“Anh thì có thể, nhưng mà sợ em lạnh, em mệt.”
“Không sao đâu.” Nam Khuê lập tức chỉ chiếc áo khoác từ đầu đến chân trên người mình.
“Hôm nay em mặc quần áo dày lắm, rất ấm áp. Hơn nữa thân nhiệt của phụ nữ mang thai cao hơn người bình thường, em không lạnh.”
“Vậy nếu em mệt thì sao?”
Nam Khuê lập tức cười đáp: “Vậy anh cõng em!”
Lục Kiến Thành gật đầu nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô bước ra ngoài.
Khi cả hai đi ra từ nhà hàng lẩu, tuyết đã chất thành nhiều lớp.
Hai chân đạp trên mặt đất, có một âm thanh cót két vang lên.
Loại âm thanh giẫm lên tuyết này lại khiến Nam Khue rất dễ chịu.
Tuyết trên trời không có dấu hiệu ngừng, thay vào đó càng ngày càng lớn, bay phấp phới trong không gian.
Cả hai nắm tay nhau đi trên lớp tuyết dày.
Sau lưng họ, có hàng loạt dấu chân do họ để lại.
Tuyết rơi trên đầu, vai và quần áo của hai người.
Có một số bông tuyết còn rơi vào cổ, lạnh như băng.
Nam Khuê nhìn thấy đầu Lục Kiến Thành dính đầy tuyết, và đột nhiên nghĩ đến một câu thơ rất hay.
“Nếu cùng nhau dầm mình trong tuyết, kiếp này cũng coi như đã sống cùng nhau đến bạc đầu.”
Đột nhiên mắt cô nóng bừng, không chịu được nữa liền ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
Sau đó cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chồng à, em mệt rồi, anh cõng em về được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.