Lục Kiến Thành trầm giọng nói: “Không phải chuyện gấp, ăn xong rồi nghe.”
“Ừm.”
Ăn cơm xong, lúc Nam Khuê vào nhà bếp, điện thoại Lục Kiến Thành lại vang lên. Anh cau mày lại, trong lòng nặng nề nghe điện thoại.
Gọng nói của trợ lý bên đó rất nhanh đã truyền tới: “Lục tổng, tình hình của cô Phương không lạc quan cho lắm, cô ấy vẫn luôn hôn mê, hình như không muốn tỉnh lại.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói nếu như hai ngày nữa cô Phương không tỉnh lại, có thế không có hy vọng nữa, còn nói để chúng ta tìm vài người tới nói chuyện kích động cô Phương, gọi cô ấy, khiến cô ấy sinh ra ý chí muốn sống, như thế có thể còn có một tia hy vọng.”
Cúp điện thoại xong, Lục Kiến Thành đứng dựa trên lan can. Trong lòng anh nặng nề hít thở từng hơi.
Do dự một lúc anh vẫn gọi điện thoại cho Lâm Mục: “Mua cho tôi một vé máy bay, ngày mai đi.”
“Lục tổng, vết thương trên người anh còn chưa khỏi hẳn, cần phải nghỉ ngơi thêm.” Lâm Mục nói.
“Không sao, cậu cứ mua.”
Mở bật lửa ra, Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi. Khi vừa định hút hơi thứ hai, đột nhiên phát hiện trên eo có gì đó xiết chặt, là Nam Khuê ôm từ sau lưng anh.
“Đứng ở đây làm gì?” Cô ôm lấy anh, nở nụ cười vui vẻ.
“Thời tiết tốt, anh đứng đây ngắm cảnh.” Lục Kiến Thành nói.
“Ồ.” Nam Khuê gật đầu, đột nhiên cô nhích gần lại, nhẹ nhàng ngửi. Sau đó nghiêng đầu sang lập tức nhìn thấy Lục Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443583/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.