Sau khi đưa Nam Khuê lên xe, Chu Tiễn Nam quay người trở về. Vừa bước đến cửa đã nhìn thấy Chu Cẩm đứng dựa vào cổng, lạnh lùng nhìn anh. 
“Người đón cô ấy là Lục Kiến Thành?” 
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Chu Cẩm lại khẳng định chắc chắn. 
“Chị quen sao?” 
“Xe này cả thành phố chỉ có hai chiếc, một chiếc là của Lục gia, một chiếc còn lại chị tặng em dịp sinh nhật, em ngại khoe của, bình thường toàn để trong nhà xe, nếu không phải sắp bị phủ đầy bụi rồi chị cũng sẽ không lái ra ngoài.” 
Chu Tiễn Nam hỏi lại: “Vậy chị muốn nói gì?” 
Chu Cẩm nhướng mày. Không giả vờ nữa, cô tiến lên trước, trực tiếp kéo áo Chu Tiễn Nam: “Còn chơi trò úp mở với chị? Em vẫn còn non lắm, chút tâm tư đó của em, chị sớm đã nhìn ra được tám trăm lần rồi.” 
“Vậy thì cứ để trong lòng, làm như không biết đi.” Chu Tiễn Nam nói. 
Chu Cẩm nhìn anh, lành lạnh nói: “Buổi sinh nhật đó ở Lục gia? Còn chuyện liên hệ với giáo sư khoa phụ sản đều là vì cô ấy nhỉ.” 
Chu Tiễn Nam ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, trầm mặc không nói gì. 
“Bây giờ chồng người ta đến rồi, hai người ân ân ái ái, ngọt ngào như vậy, em lại xám xịt quay về?” 
“Chị…” Chu Tiễn Nam cáu lên, nén cơn giận xuống nói: “Em muốn yên tĩnh.” 
Chu Cẩm đấm một quyền: “Chu Tiễn Nam, em là em trai của Chu Cẩm này, em sợ cái gì, Lục gia thì làm sao? Chu gia chúng ta chưa từng sợ ai, Lục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443582/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.