“Ngoan, anh đồng ý với em, nhiều nhất ba ngày, anh nhất định sẽ về.”
Thấy anh đã nói tới vậy rồi, Nam Khuê cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy anh không được gạt em.”
“Ừm.”
Sau khi rời giường Nam Khuê vào nhà bếp làm bánh kem. Buổi tối, hai người cùng nhau ăn tối.
Bởi vì ăn quá no, Nam Khuê đành gói bánh kem lại, để Lục Kiến Thành mang lên máy bay ăn.
Khi tiễn anh ra khỏi tiểu khu, Nam Khuê vẫn rất không nỡ.
Gió bên ngoài có hơi lớn, Lục Kiến Thành lập tức kéo kín áo Nam Khuê lại: “Bên ngoài lạnh, đừng tiễn anh nữa, em mau vào đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Em muốn tiễn anh, ít nhất đợi Lâm Mục lái xe đến cũng không muộn mà.”
“Vậy được.”
Lúc nói chuyện, Lục Kiến Thành kéo mũ sau lưng Nam Khuê đội lên cho cô, còn kéo che kín lại.
Nam Khuê cười anh: “Anh sắp cuốn em thành cái bánh chưng rồi.”
“Bánh chưng cũng được, sẽ không bị cảm.” Lục Kiến Thành nói.
Hai người đi một lúc, khoảng chừng vài phút sau, Lâm Mục đã lái xe tới rồi.
Nhìn thấy xe tới, Nam Khuê lại thấy cực kỳ không nỡ.
Nhưng dù có không nỡ hơn nữa thì cũng vẫn phải nói tạm biệt.
“Vậy anh đi bên đó nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Không được để bản thân gặp nguy hiểm, cũng không được lại mất liên lạc nữa.” Nam Khuê nghiêm túc dặn đi dặn lại.
“Được. Lục Kiến Thành cũng gật đầu nói: “Vậy không còn lời nào khác muốn nói với anh sao?”
“Tạm biệt, em đợi anh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443584/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.