Nhưng mà sau khi cô đi qua nhìn rõ người đó mới nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh không phải là anh ấy.”
“Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.”
Chiều cao và thân hình của hai người đều không khác nhau lắm, cả hai đều mặc áo trắng và quần đen, ngay lúc đó cho người ta cảm giác hai người đặc biệt giống nhau.
Đều lạnh lùng như nhau.
Hơn nữa, đèn trong phòng mờ ảo, chỉ phác họa ra một hình dáng mơ hồ, Nam Khuê lại đang hơi choáng váng nên ngay lập tức nhận nhầm Quý Dạ Bạch.
Sau khi nhận ra mình đã nhận nhầm người, cô cũng dừng lại rồi xoay người trở về.
Có thể là đi khá nhanh nên đột nhiên cô lảo đảo một chút, toàn bộ cơ thể như ngã xuống sàn.
“A …?” Cô theo bản năng kêu lên một tiếng.
“Khuê Khuê, cẩn thận.” Tống Dực cũng hét lên rồi vội vàng chạy tới.
Nhưng dù sao khoảng cách cũng tương đối xa, cô ấy không chạy đến nhanh như vậy được.
Ngay khi Nam Khuê nghĩ rằng cô sẽ ngã xuống đất thì đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy người cô.
Bị dọa một phen, Nam Khuê cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.
Khi thấy người đang giữ mình là Quý Dạ Bạch, cô nhanh chóng rút khỏi vòng tay của anh ấy, cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: “Cảm ơn, Quý Viện!”
Quý Dạ Bạch thu tay lại và chỉ khẽ liếc nhìn cô, từ đầu đến cuối anh ấy đều im lặng, không nói một lời nào.
Tống Dực lập tức chạy tới đỡ Nam Khuê: “Thế nào? Có bị thương không?”
“Không, không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443532/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.