“Thực ra không phải, là do mấy ngày trước mình có đến quán cà phê trong bệnh viện, lúc đó vô tình gặp Quý Dạ Bạch và mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy hình như đang giục anh ấy tìm bạn gái.”
Nam Khuê nói rất bình tĩnh.
Tống Dực thì khác, cô ấy vừa nghe xong liền lập tức muốn nổ tung.
“Ôi trời, Khuê Khuê, cậu có cảm thấy vận khí của cậu rất tốt không, cực kỳ may mắn đấy.”
“Sao lại thế?”
Nam Khuê không nghĩ vậy.
“Chúng ta chỉ mới đến bệnh viện được vài ngày, ngoại trừ chúng ta, có rất nhiều người trong bệnh viện còn chưa nhìn thấy Quý Viện bao giờ, thế nhưng cậu còn gặp tận hai lần, hơn nữa còn toàn gặp lúc anh ấy nói chuyện riêng tư.”
“Hầu như đến giờ ăn ai mà chẳng nhìn thấy anh ấy, hơn nữa giờ tan tầm anh ấy đi uống cà phê cũng rất nhiều người nhìn thấy, cái này cũng quá là…”
Tựa như đoán được Tống Dực chuẩn bị nói gì.
Nam Khuê tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bịt kín miệng cô ấy: “Nuốt lại những gì cậu định nói đi.”
Tống Dực dùng sức nháy nháy mắt.
Chờ Nam Khuê buông tay, cô ấy vẫn nhịn không được nói: “Khuê Khuê, nếu đây mà không gọi là duyên phận thì mình cũng chẳng biết thế nào mới là duyên phận nữa.”
“Hai người các cậu không chỉ là duyên phận tầm thường, mà là quá có duyên đi!”
Trong khi nói chuyện, Tống Dực ôm khuôn mặt nhỏ phúng phính của mình, ngọt ngào mà hy vọng nói: “Mình và chân mệnh thiên tử của mình sau này cũng có duyên thế thì tốt rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443531/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.