Đến cả quán cà phê bọn cũng chẳng thèm tìm, liền đứng bên cạnh xe.
Lục Kiến Thành châm một điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng tùy ý dựa vào thân xe, trong làn khói mờ ảo, anh lên tiếng trước: “Anh nói trước đi!”
Chỉ với bốn chữ ngắn gọn, khí chất của anh lại được anh bộc lộ ra ngoài.
Nếu là ai khác, bọn họ nhất định sẽ bị dọa trước khí chất này, nhưng đối với Chu Tiễn Nam, điều này không có gì đáng sợ.
“Tôi với Nam Khuê chỉ là bạn.” Chu Tiễn Nam nói.
Nghe vậy, Lục Kiến Thành đột nhiên bật cười.
Nụ cười ấy, lạnh lẽo, như băng vậy.
“Cùng là đàn ông với nhau, anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói sao?”
Như thể đã lường trước được câu trả lời này, Chu Tiễn Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Anh có thể nghi ngờ tôi, dù sao thì hai chúng ta cũng chẳng có bất kỳ tình cảm bạn bè gì, nhưng với Nam Khuê, anh không nên nghi ngờ cô ấy, cô ấy là vợ anh, với tư cách là chồng thì việc anh cần làm là yêu thương và bảo vệ cô ấy.”
Ngừng một chút, đột nhiên đôi mắt ấm áp của Chu Tiễn Nam bất ngờ trở nên sắc bén: “Hơn nữa đó không phải nghi ngờ cô ấy mà là làm tổn thương cô ấy.”
“Lục Kiến Thành, chỉ có người đàn ông không có bản lĩnh mới đi bắt nạt vợ mình.”
Vợ?
Sau khi ngây người trong giây lát, Lục Kiến Thành mới phản ứng lại, nếu như anh đoán không nhầm, Nam Khuê căn bản chưa nói với Chu Tiễn Nam chuyện bọn họ đã ly hôn.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443530/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.