Đột nhiên, trong đầu cô lại nhớ đến những lời Tống Dực vừa nói.
“Khi nãy lúc Quý Viện uống rượu, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy, không chỉ mình mà tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bây giờ mình sợ không phải chỉ mình mình nghĩ vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.”
“Còn cái ngã vừa rồi của cậu, chỉ sợ mọi người nghĩ là cậu cố ý.”
Nhìn vào ánh mắt Quý Dạ Bạch một lần nữa, trong lòng Nam Khuê chợt có một dự cảm không tốt.
Bây giờ chỉ sợ không chỉ có mọi người mà ngay cả Quý Dạ Bạch cũng cho rằng cô cố ý tìm đủ mọi cách để gây chú ý, cố ý quyến rũ anh ấy.
Nhưng mà thời gian sẽ chứng minh tất cả, cô thật sự không có hứng thú với anh ấy.
Cho nên, cô cũng không muốn giải thích nhiều.
Nam Khuê thu lại ánh mắt và tiếp tục chơi trò chơi.
Bên tai lại vang lên tiếng đồng nghiệp nói: “Nam Khuê, lại đến lượt cậu uống rồi.”
Nam Khuê thực sự đã uống không ít, cuối cùng chỉ có thể nhân lúc còn có chút tỉnh táo mà dặn Tống Dực: “Một lát nữa cậu đưa mình về nhà, hoặc là mình về nhà cậu, đừng có quên đấy, mình đem cả tính mạng giao phó cho cậu.”
Nam Khuê thật sự đã uống rất nhiều.
Mọi người thấy cô thua quá nhiều, uống cũng nhiều rồi nên đều tha cho cô, không bắt cô uống nữa.
Nhưng lúc này, cô cũng đã uống không hề ít rồi.
Một tay cô chống cằm, dựa vào ghế sô pha sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất chóng mặt, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443533/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.