“Anh đến ngay.”
Lục Kiến Thành lạnh nhạt cúp điện thoại.
Không biết lúc này Nam Khuê lấy dũng khí ở đâu ra, cô đột nhiên lao đến trước mặt Lục Kiến Thành, đưa hai tay ra, như một con mèo nổi giận ngăn cản anh.
“Nam Khuê, em làm cái gì vậy?”
“Không được đi.” Nam Khuê ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn anh.
Sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đi, lời nói ra cũng cứng rắn hơn: “Tránh ra.”
“Tôi nói, không cho phép anh đi.”
“Lục Kiến Thành, anh là chồng của tôi, chúng ta là vợ chồng, tôi không cho phép anh bỏ tôi ở lại để đi tìm tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân này của chúng ta.”
Cuối cùng Nam Khuê cũng đã nói mấy từ “tiểu tam” thành lời.
Lúc trước cho dù cô có tức giận đến mức nào thì cũng chưa từng mắng Phương Thanh Liên trước mặt Lục Kiến Thành.
Nhưng lần này cô không cần.
Cuối cùng cô cũng có thể không kiêng dè gì mà nói ra sự tức giận trong lòng mình.
“Nam Khuê, em nói chuyện sắc bén như thế từ khi nào vậy?”
Nam Khuê cười trả lời anh: “Từ trước đến nay tôi đều rất sắc bén, giống như một con nhím vậy, toàn thân đều là gai, tổng giám đốc Lục không biết sao?”
Cô không phải là người lương thiện, nếu không thì với hoàn cảnh tuổi thơ như vậy, cô căn bản không sống được đến ngày hôm nay.
Cô biến thành dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chỉ vì yêu anh mà thôi!
Nhưng anh thì sao?
Hết lần này đến lần khác xem đó là điều đương nhiên.
Vì anh mà cô đã phải nhổ hết gai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443465/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.