“Ha ha….” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Em không biết sao?”
“Em còn nói được hai chữ không biết này.”
“Nam Khuê, tôi vốn tưởng qua hai ngày này chúng ta đã đồng lòng với nhau, sẽ cố giữ gìn cuộc hôn nhân này thật tốt đẹp, cùng nhau an ổn dắt tay đi tiếp. Tôi cũng đã sớm nói rồi, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không cưới Thanh Liên, nhưng tại sao em vẫn không chịu bỏ qua cho cô ấy, thậm chí còn dùng thủ đoạn độc ác như vậy hả?”
Lục Kiến Thành chất vấn cô, từng câu từng chữ tựa như một con dao sắc hung hăng cắm phập vào tim của Nam Khuê.
Cô hoàn toàn vô tội, cô thậm chí còn không biết mình đã làm gì?
Lại làm sai điều gì ư?
Nam Khuê mở miệng, nhưng lại phát hiện một chữ cũng nói không ra.
Đúng là buồn cười.
Mỉa mai đến cùng cực.
Cô vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng anh gấp gáp trở về để nhìn mình một cái, cho nên trong lòng mới tràn đầy vui vẻ nhảy từ trên giường xuống, dép còn chưa xỏ đã vội chạy về phía anh.
Thế rồi sao?
Cô nhận được cái gì đây?
Là lời chất vấn từ anh, sự châm chọc mỉa mai của anh, thêm chút mười phần lạnh nhạt xa cách nữa.
“Lục Kiến Thành, em rốt cuộc đã làm gì, đáng để anh dùng hai từ độc ác này hình dung em sao?” Cô cười, trái tim đau xót đầy bi thương.
“Làm cái gì sao?” Lục Kiến Thành cũng cười, điệu bộ mỉa mai nhìn về phía cô: “Đã đến lúc này rồi mà em còn hỏi tôi mình đã làm gì sao?”
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443464/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.