“Cha, cha đã đem mấy thứ này giao cho con, con có thể hiểu là từ bây giờ sẽ để con tùy ý giải quyết nó đúng không ạ?” Nam Khuê nghiêm túc hỏi.
Lục Minh Bác thận trọng gật đầu:” Đúng vậy, tùy con giải quyết.”
Nghe thấy lời này Nam Khuê cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Cha, mấy tấm ảnh này cha đưa cho Lục Kiến Thành xem chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu anh ấy đã chưa thấy thì con hy vọng anh ấy vĩnh viễn đừng nhìn thấy mấy thứ này.”
Vừa nói dứt lời, một tay cô cầm lấy góc của tấm ảnh, tay khác cầm lấy một bên khác, nhanh như chớp xé tấm ảnh thành hai nửa.
“Khuê Khuê, con đã nghĩ kỹ chưa, đây có lẽ là quân bài duy nhất mà chúng ta có thể cho con, thật sự muốn hủy nó đi sao?”
“Cha, cảm ơn lời nhắc nhở của người, con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Nam Khuê lôi mấy tấm ảnh còn lại ra rồi cũng xé chúng nó thành hai mảnh, sau đó lại xé vụn thêm mấy lần nữa.
Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443463/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.