“Được.”
Lục Kiến Thành cúi đầu: “Ông nội, con đồng ý với ông.”
“Được.” Ông cụ vô cùng vui mừng, cười vui vẻ nói: “Vậy ông nội yên tâm rồi.”
“Đi gọi đứa nhỏ kia vào đi.”
Nam Khuê là người cuối cùng đi vào.
Đến cửa, cô mạnh mẽ lau nước mắt.
Cô biết ông nội muốn thấy cô cười, ông nội không muốn để cô khóc dù chỉ một chút.
Cho nên cô phải nhịn, cô không thể khóc, cô nhất định không thể khóc.
Thật vất vả lắm mới điều chỉnh được cảm xúc, Nam Khuê cố gắng cười, đến bên người ông cụ, nắm chặt lấy tay ông.
“Ông nội, con là Khuê Khuê.”
Nam Khuê vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cũng luôn nói với mình phải mỉm cười.
Nhất định phải dùng vẻ mặt tốt nhất để nói chuyện với ông nội, để ông nội vui vẻ, đừng khiến ông nội lo lắng.
Nhưng vừa lên tiếng, nước mắt của cô đã không nhịn được mà chảy xuống.
“Nhóc con, đừng khóc, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên của con người, mỗi người chúng ta cuối cùng đều sẽ đến bước này, chỉ là ông nội đi trước một bước mà thôi, sau khi ông nội đi rồi, người ông nội lo nhất chính là con.”
Nam Khuê cầm tay ông, mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, ông nội, con không muốn ngài đi, con muốn ngài mãi ở bên cạnh con.”
“Chúng ta đã nói rồi, con còn muốn mang ông ra ngoài chơi nữa, Khuê Khuê còn chưa thực hiện được lời hứa mà? Sao ông có thể bỏ một mình con lại được?”
Nam Khuê khóc đến mức thở không ra hơi, cô không thể tiếp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443401/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.