Rõ ràng là an ủi anh, nhưng ngay cả chính mình cô cũng không an ủi được.
Tất cả nước mắt đều rơi lên quần áo của Lục Kiến Thành.
Có lẽ do nước mắt quá nhiều nên băng vải nhanh chóng bị thấm ướt, dính lên miệng vết thương của anh.
Vết thương trên lưng Lục Kiến Thành nhanh chóng thấm đỏ, tơ máu thấm áo somi trắng.
Nhưng ai cũng không quan tâm đến chuyện này.
Không nhớ rõ được bao lâu, mãi đến khi đèn của “phòng cấp cứu” tắt, bác sĩ đi ra.
Tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến.
Lục Kiến Thành lên tiếng đầu tiên: “Bác sĩ, ông nội tôi thế nào?”
Người luôn bình tĩnh tự táo như anh mà giọng nói bây giờ lại vô cùng run rẩy.
Mắt Nam Khuê đỏ bừng, gần như không dám nghe đáp án của bác sĩ.
Nhưng giây phút độc ác nhất vẫn đến.
Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn bọn họ, cuối cùng nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người nên tạm biệt ông cụ thật tốt thì hơn!”
Nam Khuê lảo đảo một cái, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà khóc to thành tiếng.
Tại sao lại có thể như vậy chứ?
Vì sao lại như vậy?
Buổi sáng ông nội còn rất khỏe, vừa mới được mấy tiếng, vì sao tất cả đều thay đổi chứ?
Cô không tin, cô cũng không muốn tin.
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Ông cụ đeo mặt nạ oxy, nhắm mắt nằm trên giường bệnh.
Tất cả mọi người đều ở cạnh giường bệnh chờ ông cụ tỉnh lại.
Nhưng ông cụ chưa tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443400/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.