“Mau, mau đến bệnh viện, bác Chu nói ông nội bị ngất xỉu, đang cấp cứu ở đó.” Nam Khuê run rẩy nói hết câu.
Ông nội đã lớn tuổi như vậy, sức khỏe vốn dĩ đã không tốt.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, một khi ông nội vào phòng cấp cứu thì còn có thể khỏe mạnh ra ngoài hay không.
Cô sợ.
Vô cùng sợ.
Nhưng mà đến đèn xanh đèn đỏ, Nam Khuê phát hiện Lục Kiến Thành lại không có thay đổi gì.
“Đến bệnh viện đi, Lục Kiến Thành, anh muốn đi đâu?” Nam Khuê lập tức nổi giận.
Cô tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hai tay Lục Kiến Thành đặt trên tay lái, vẫn bình tĩnh như cũ.
So với sự khẩn trương và bối rối của Nam Khuê, anh dường như không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn luôn rất bình tĩnh.
“Nam Khuê, trước tiên em đừng nóng vội, dựa vào sự hiểu biết của tôi với ông nội, khả năng ông không có bệnh.”
“Ngày nhỏ ông nội cũng thường dùng chiêu bị bệnh này để lừa gạt tôi, tôi đã trải qua rất nhiều lần, có thể do ông nội không muốn chúng ta ly hôn nên mới dùng cách này để lừa chúng ta về.”
Lục Kiến Thành cho rằng sau khi anh nói như vậy thì Nam Khuê sẽ yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì cô sẽ bình tĩnh hơn.
Nhưng chuyện lại hoàn toàn ngược lại.
Nam Khuê vô cùng tức giận nhìn anh chằm chằm, giọng nói vô cùng tức giận: “Lục Kiến Thành, anh có ý gì?”
“Tôi không quan tâm anh từng bị ông nội lừa qua hay như thế nào, cũng không quan tâm anh có suy đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443399/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.