“Ông ơi, anh ấy chảy nhiều máu quá, chắc chắn là rất đau.”
“Cầu xin người đừng đánh nữa.”
Nhìn Nam Khuê, cuối cùng lão gia cũng mềm lòng.
Bỏ cây gậy xuống, ông thở dài một hơi: “Mau đưa nó đi đi, tao không muốn nhìn thấy nó nữa.”
“Dạ vâng, thưa ông.”
Nam Khuê lập tức gật đầu, sau đó nhìn bên cạnh: “Bác Chu, giúp con một tay.”
5 phút sau, Nam Khuê và bác Chu dìu Lục Kiến Thành về phòng.
“Có phải là đau lắm không?”
Lúc Nam Khuê hỏi, giọng nói như run rẩy.
Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau được.
“Anh cố nhịn một chút, tôi… tôi sẽ lập tức xử lý vết thương cho anh.”
Nam Khuê nói xong, nhanh chóng đi tìm hộp y tế.
Có lẽ là do quá lo lắng, cô tìm mấy nơi mới tìm thấy hộp y tế.
Lúc mở hộp y tế ra, tay chân cô cũng luống cuống cả lên.
Sau lưng Lục Kiến Thành toàn là máu, vết thương từng vết từng vết chồng chéo nhau trên người.
Vết bầm tím thì từng mảng từng mảng, chỗ đỏ chỗ tím.
Ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Cây gậy bình thường cơ bản đều nhẵn bóng, cho dù đánh có rất đau, nhưng cũng sẽ không có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhiều nhất là bầm tím hoặc là vết thương bên trong.
Nhưng mà cây gậy của ông nội là gậy đầu rồng đặt riêng, đánh lên người nhất định là đau như xát muối vào vết thương.
“Anh chảy nhiều máu quá, tôi phải cắt quần áo của anh đi.”
“Ừ.”
Có được sự chấp thuận, Nam Khuê liền cầm kéo lên, cắt áo sơ mi của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443398/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.