“Nhớ.” Lục Kiến Thành vừa gật đầu, vừa nói: “Chờ tôi một chút, tôi có chút việc.”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng anh dần dần xa, cô không biết anh muốn làm gì, nhưng nếu anh đã nói bảo cô chờ một lát, thì một lát nữa anh nhất định sẽ trở về.
Nếu vậy, cô chờ.
Dù sao thời gian hai người hẹn là hai giờ chiều. .
||||| Truyện đề cử: Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều |||||
Thời gian tương đối thoải mái.
Lục Kiến Thành gần như chạy một mạch đến phòng ông Lục.
Lúc anh đến, ông nội Lục đang ngồi trên ghế dài gỗ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng thắp hương, bác Chu đứng ở một bên chăm sóc.
“Ông nội.”
Anh gọi một tiếng, ông cụ Lục mở mắt ra nhìn anh, không ngoài dự đoán của ông.
“Anh tới rồi à, ngồi đi!”
Ông cụ Lục vừa dứt lời, ai ngờ, đột nhiên, Lục Kiến Thành trực tiếp quỳ gối trước mặt ông.
“Ông nội, thực xin lỗi, con biết ý của ông, ông không muốn chúng con ly hôn, là con đã làm ăn thấy vọng.”
“Nói như vậy, anh vẫn quyết tâm ly hôn?” Lục ông cụ một câu đã hỏi trúng trọng tâm.
Lục Kiến Thành quỳ xuống, anh mím môi, không nói một lời.
Nhưng sự im lặng đã thay thế tất cả mọi thứ.
“Trách không được Khuê Khuê nhất định phải ly hôn, chỉ có thái độ này của anh, ngay cả tôi cũng sẽ lạnh lòng.”
“Bác Chu, đỡ nó dậy.” Giọng nói của ông cụ nghiêm khắc mà bình tĩnh.
Bác Chu đi tới, khom người đỡ lấy cánh tay Lục Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443397/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.