Một ngày sau là lễ tang của ông nội.
Tang lễ nặng nề và ngột ngạt, rất nhiều người đến viếng.
Nam Khuê quỳ gối trước linh đường, lẳng lặng nhìn di ảnh của ông.
Ông nội nói rằng ông không muốn cô khóc.
Cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, thật sự không khóc.
Vào ngày chôn cất, trời đỗ mưa lớn.
Cơn mưa lớn trút xuống đất.
Nam Khuê mặc quần áo màu đen, trước ngực có một đóa hoa màu trắng, cô cầm chiếc ô màu đen đứng ở trong đám đông.
Thông qua màn mưa lớn, cô dường như nhìn thấy ông nội đang mỉm cười với mình.
Ông nói: “Khuê Khuê, đừng khóc, ông nội thích nhìn con cười, Khuê Khuê của chúng ta cười là đẹp nhất.”
Cho nên Nam Khuê vẫn cố gắng chống đỡ.
Mãi cho đến khi tất cả khách viếng đều rời đi, cô mới ném ô che mưa đi, lảo đảo chạy đến trước bia mộ ông cụ, quỳ xuống.
“Ông nội, con rất ngoan, con nghe lời ông, con đã không khóc.”
“Con thật sự không có khóc.”
Nước mắt chảy xuống như vòi nước.
Nam Khuê vô cùng cảm ơn cơn mưa lớn này, bởi vì có mưa rửa sạch, không ai có thể nhìn thấy cô đang khóc.
Nhưng sao cô có thể không buồn.
Làm sao mà cô có thể không buồn chứ?
Lục kiến Thành vẫn quỳ gối trước bia mộ ông nội, toàn thân anh đều ướt đẫm trong làn mưa, nhưng anh vẫn quỳ thẳng tắp.
Bất cứ ai kéo anh lên, cũng không có tác dụng.
Anh quỳ xuống, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía di ảnh của ông nội.
Nam Khuê biết rằng anh đang tự trách mình, đang chuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443402/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.