Lục mẹ cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà ra phòng cấp cứu, nhưng lần này, bác sĩ lại lắc lắc đầu, lúc Lục Tử Tranh bắt lấy tay ông ta hỏi thăm về bệnh tình, ông ta chỉ trầm trọng thở dài, không biết nên dùng cách nói uyển chuyển thế nào để báo cho cô sự thật tàn khốc, buộc lòng phải vô lực nói rằng: “Chúng tôi cố hết sức rồi...”
Lục Tử Tranh siết chặt ống tay áo màu trắng của ông ta, vô lực mà kéo xuống, mặt xám như tro tàn...
Nửa đêm, lúc Lục mẹ tỉnh dậy, Lục Tử Tranh đang ngồi ở bên giường cửa bà, mở to đôi mắt sưng đỏ, không chớp mắt nhìn bà.
Thấy Lục mẹ tỉnh rồi, Lục Tử Tranh vội vã rót một ly nước đưa cho Lục mẹ, đỡ bà nửa ngồi dậy uống vào.
Lục mẹ uống một hớp, cổ họng đau khô đã dễ chịu hơn chút, giọng nói bà khàn khàn vô lực, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trêu đùa Lục Tử Tranh, bảo: “Nhìn mẹ hoài làm gì vậy, bộ thấy một đóa hoa ở trên mặt mẹ hả?”
Lục Tử Tranh nháy mắt một cái, cười khổ đáp: “Con sợ con vừa nhắm mắt, lại mở ra, mẹ đã không thấy tăm hơi nữa...”
Nụ cười Lục mẹ dần dần động lại bên môi, thật lâu, mới trầm thấp mà than một câu: “Đứa nhỏ ngốc...”
Thân thể Lục Tử Tranh đột nhiên gục xuống, nằm ở bên mình Lục mẹ, tựa như đứa nhỏ, khóc đến vô lực lại tuyệt vọng, vai không ngừng run rẩy, cô nghẹn ngào mà cầu khẩn: “Mẹ, van cầu mẹ, đừng đi, đừng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/2279124/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.