Hơn hai giờ sáng, Lục Tử Tranh mới đến được bệnh viện. Trên người cô chỉ mặc một cái áo len ít ỏi, sợi tóc ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt hiện đầy tơ máu. Đứng trước cửa sổ trong suốt phòng ICU, Lục Tử Tranh nhìn chằm chặp Lục mẹ trên giường bệnh, thanh âm mang theo run rẩy khó cảm nhận được hỏi Giang Hoài Khê: “Bác sĩ nói thế nào?”
Giang Hoài Khê đứng phía sau Lục Tử Tranh, đau lòng mà nhìn dáng vẻ cắn môi giả vờ kiên cường của cô, do dự không đành lòng nói cho cô biết, chỉ qua loa lấy lệ nói: “Bác sĩ nói cụ thể còn phải chờ tỉnh lại rồi mới làm kiểm tra tỉ mỉ.”
Đột nhiên Lục Tử Tranh quay đầu lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo: “Hoài Khê, nói cho tôi biết, đừng gạt tôi...”
Giang Hoài Khê ngẩn ra, hít một hơi, trầm mặc nửa ngày, mới khàn giọng nói thật: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, bảo chúng ta cần... Phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”
Cả người Lục Tử Tranh run rẩy một hồi, thân thể đứng không vững lung lay lùi lại mấy bước, đưa tay vịn vào trên kính phòng ICU, trong phút chốc, nước mắt liền tràn ra vành mắt, lã chã rơi xuống.
Giang Hoài Khê thấy dáng vẻ kia của Lục Tử Tranh, mắt cũng đỏ ửng. Nàng khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình khoác lên trên người phong phanh của Lục Tử Tranh, xoay chuyển thân thể, đi xa vài bước, gọi điện thoại, bảo người ta đưa chút đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/2279123/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.