Ở bệnh viện, Giang Hoài Khê phát sốt liên tục hai ngày trời, đến ngày thứ tư, nhiệt độ cuối cùng mới về lại bình thường. Nàng vẫn luôn nhớ đến lời Lục mẹ nói với nàng, muốn tán gẫu với nàng đôi chút. Giang Hoài Khê không rõ cụ thể Lục mẹ muốn tán gẫu gì với nàng, nhưng nàng đại khái đoán được, e rằng không phải giải sầu đơn giản về chuyện nhà cửa gì, chắc là có quan hệ đến chuyện mấy ngày trước nàng từ chối Tử Tranh. Nghĩ tới đây, đôi mắt của nàng buồn bã, đau khổ nhắm mắt lại, dần dần thất thần. 
Tới gần buổi trưa, Giang Hoài Khê xuống giường thay đổi quần áo, chỉnh đốn bản thân đôi chút, liền xách túi ra cửa phòng bệnh chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Giang Vong đến kiểm tra phòng, ngạc nhiên mà định ngăn cản Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê lại lạnh nhạt nói: “Không phải cô nói tôi hạ sốt rồi sao, hai ngày nữa có thể xuất viện, hôm nay vừa dịp là ngày thứ hai.” 
Một tay Giang Vong đút ở trong áo blouse, một tay ôm sách lấy từ trong nhà Giang Hoài Khê định chuẩn bị cho Giang Hoài Khê giải buồn, cau mày nhìn Giang Hoài Khê, không vui nói: “Cô thật sự là bệnh nhân không phối hợp nhất tôi từng thấy.” 
Giang Hoài Khê đưa tay giật cuốn sách Giang Vong mang cho nàng, cười nhạt bảo: “Cám ơn, cô thực sự là bác sĩ tri kỷ nhất tôi từng thấy.” 
Giang Vong nhíu mày nói: “Cho nên? Cô xúc động muốn ở lại?” 
Giang Hoài Khê xoay người rời đi, để cho cô một bóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/2279122/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.