Tay cầm di động của Giang Vong vô lực buông xuống bên cạnh, cả người tựa vào trên cánh cửa đang khép của văn phòng bệnh viện, ngước đầu, lông mày chặt chẽ nhíu lại, nét mặt có chút đau khổ.
Tại sao, đã nhiều năm như vậy rồi, lần nữa khi nghe thấy giọng nói chị ta, cô vẫn là cảm thấy, quen thuộc, quyến luyến như thế...
Chẳng phải đã sớm muốn quên rồi sao?
Chẳng phải đã sớm quên lãng rồi sao?
Chẳng phải, đã sớm hận nhiều hơn yêu sao?
Lần đầu tiên Giang Vong phát hiện, hóa ra mình cũng không hiểu rõ bản thân mình như tưởng tượng...
Y tá kiểm tra phòng đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ đau đớn ít khi thất thố của Giang Vong, dừng bước lại, hơi kỳ lạ ân cần hỏi cô: “Bác sĩ Giang, cô sao vậy? Khó chịu chỗ nào ư?”
Giang Vong mở mắt ra, trong mắt có mê mang chốc lát, sau đó, liền khôi phục vẻ mặt như thường, nhàn nhạt lắc lắc đầu, nói rằng: “Không có gì.”
Cô lúc này cuối cùng cũng nhớ tới câu nói sau cùng Hứa Bách Hàm nói là “Hoài Khê xảy ra chuyện ở Cư Châu rồi”, trong lòng căng thẳng, một lần nữa giơ di động lên, do dự chốc lát, vẫn là lần nữa bấm dãy số của Giang Hoài Khê. Lần này, điện thoại rất nhanh đã được nhận, đầu điện thoại kia, vang lên giọng nói ôn hòa vốn Giang Vong nên xa lạ nhưng lại bất ngờ quen thuộc: “Chào cô, tôi là Hứa Bách Hàm...”
Giang Vong cắn cắn môi, hít sâu một hơi, mới khó khăn mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/2279127/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.