Ngày... tháng... năm...
Tại nghĩa trang.
“Cố tổng, ngài có muốn nói lời sau cuối với người vợ của mình trước khi vĩnh biệt cô ấy không?”
Người chủ trì buổi tang lễ nhìn Cố Tư Thành bằng ánh mắt đau buồn, lên tiếng hỏi.
Trước cỗ quan tài được chạm khắc tinh xảo, thân ảnh cao lớn trong âu phục đen lạnh lùng đứng im như một pho tượng, vẻ mặt cứng ngắc, sâu trong đôi mắt lại không hề chứa đựng bất kỳ một sắc thái tình cảm nào.
Hắn thờ ơ lên tiếng:
“Người cần nói phải là cô ấy, tại sao lại là tôi?”
“Cố tổng.
“Tôi về trước đây, công ty vẫn còn nhiều chuyện cần giải quyết.”
Sau đó hắn nhấc đôi giày hiệu sang trọng, xoay người rời đi, để lại phía sau là hàng chục gương mặt ngỡ ngàng, xen lẫn sự giận dữ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.
Công ty Cổ thị.
Cố Tư Thành nhìn ra bên ngoài bầu trời, trưa nay thời tiết có ánh nắng nhưng vẫn mang theo không khí se lạnh, ẩm thấp, thời tiết như vậy khiến người ta rất dễ đổ bệnh.
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, lên tiếng hỏi:
“Nhất Phàm, hôm nay Hàn Chi có đến đây không?”
Nhất Phàm nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao thế? Tôi đang hỏi cậu đấy! Hôm nay cô ấy có đến công ty không?” Hắn
bắt đầu di chuyển tay trên bàn phím máy vi tính, không thấy Nhất Phàm trả lời nên kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
“Sếp... Âm thanh phát ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3718622/chuong-74.html