Chương trước
Chương sau
Hôm nay Cố Tư Thành không đi làm chính là vì sau bữa ăn sáng với cô, hắn phải đến dự lễ tang của Vương Gia Minh. Hắn là chủ tịch hiệp hội tài chính Đông Á, nên đương nhiên không thể vắng mặt.

Tuy nhiên vì việc rời đi này, mà biến cố lớn đã xảy ra với Cố Tư Thành.

Hắn đi không bao lâu, thì bên ngoài bất ngờ xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Dáng người cao, khuôn mặt anh tú, trắng trẻo.

Điều kỳ lạ là người đàn ông này còn biết cả mật khẩu nhà của hắn, nên cứ thế mà thản nhiên mở cửa bước vào.

Có lẽ do không biết Hàn Chi có ở trong nhà, nên ngay khi chạm mặt cô ở phòng khách, cả hai đều không tránh khỏi kinh ngạc.

Thì ra người đàn ông này tên là Đình Bắc, là bác sĩ khoa ngoại, và còn là bạn thân của Cố Tư Thành, ngoài ra hắn cũng chính là người đã xử lý vết thương cho cô.

Đình Bắc cứ tưởng sau tối hôm đó, Hàn Chi đã rời đi cho nên mới đến đây tìm Cố Tư Thành, chẳng ngờ lại được gặp cô, khiến hắn vô cùng thích thú.

Vốn dĩ trước kia hắn chưa từng có cơ hội tiếp xúc, cùng lắm chỉ nghe thiên hạ đồn cô đạo đức không tốt, phẩm hạnh không đạt, nhan sắc có hạn nhưng thủ đoạn lại có thừa, là người vợ bị Cố Tư Thành ghét bỏ, cho nên hắn cũng không màng quan tâm.

Nhưng mà sau khi tận mắt trông thấy Cố Tư Thành từ trên xe bước xuống, hai tay ôm ấp nâng niu cô như bảo bối, thì hắn lại càng thêm phần tò mò. Muốn xem xem rốt cuộc cô là người phụ nữ thế nào, lại có thể quy phục được Cố Tư Thành, khiến hắn phải đặc biệt lo lắng như vậy.

Cho đến khi nhìn thấy dung mạo như hoa của cô, thì hắn đã hiểu được vì sao Cố Tư Thành lại không muốn buông tay rồi.

Về phần Hàn Chi, cô thực nóng lòng muốn hắn kiểm tra xem cái chân của cô như thế nào. Cho nên vừa nghe Đình Bắc giới thiệu xong, cô đã vội vàng hỏi:

“Bác sĩ Đình, bao lâu thì tôi mới có thể tháo cái này ra được?”

Nhìn chiếc chân xinh đẹp bị bó thành một cục khiến Đình Bắc không khỏi bật cười, ngay sau đó hắn một chân quỳ xuống sàn xem xét, đoạn ngọt ngào nói:

“Bé con, chắc em thấy bất tiện lắm phải không?”

“Bé...bé..con?”

Nghe thấy tên gọi này Hàn Chi kinh sợ đến mức rùng mình một cái, trên làn da trắng mịn, lông tơ cũng dựng ngược cả lên.

Cô không còn là con nít, cho dù Đình Bắc hơn cô cả chục tuổi, nhưng gọi như thế này thì thật khiến người ta phải đề cao cảnh giác.

Hắn bỏ qua vẻ mặt của cô, vui vẻ trêu đùa:

“Không lẽ gọi em là Cố phu nhân xinh đẹp, hay là cô vợ đáng yêu của Tiểu Thành?”

Cái này còn đáng sợ hơn.

Cô nuốt xuống một ngụm khí, bất lực đáp: “Gọi gì cũng được, đừng dính dáng đến Cố Tư Thành là được.”

“Em quả là một cô bé đáng yêu!” Đôi mắt sau chiếc kính của Đình Bắc khế cong cong, tạo thành ý cười.

“Làm ơn, quay trở lại với cái chân của tôi đi!” Cô khẩn thiết đề nghị hắn.



Đình Bắc thong thả đứng dậy, tự mình rót ra một cốc nước, âm thanh phát ra đều đặn, trầm lắng y hệt như cách nói của mấy ông bác sĩ trong viện.

“Thì tôi đã bảo trước đó rồi, chân của em chỉ bị trật khớp nhẹ, sau khi nâng khớp và chườm lạnh, cũng như hạn chế hoạt động mạnh trong vài ngày là có thể đi lại bình thường. Nhưng mà lão Cố không nghe, cứ nằng nặc đòi bỏ lại cho bằng được.”

Trong đầu cô đã bắt đầu vang lên tiếng sấm nổ, cô nhìn thẳng vào Đình Bắc, thận trọng hỏi lại một lần nữa:

“Nghĩa là chân tôi đã không có vấn đề gì? Cũng không cần phải bó bột?”

“Là lão Cố cẩn thận thôi, chứng tỏ hắn yêu bé con nhiều lắm đấy! Tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn như vậy”

Cái rắm! Hắn muốn giam giữ cô thì có.

Cơn tức giận dâng lên khiến mặt cô ửng hồng, cô nhìn người đàn ông thong dong tự tại trước mắt, mà nổi lên cơn chán ghét.

“Bác sĩ Đình, anh đúng là bạn tốt của Cố Tư Thành có khác, anh thân là bác sĩ phải biết bệnh tình nặng nhẹ của bệnh nhân như thế nào, chẳng lẽ Cố Tư Thành nói gì thì anh cũng đều nghe theo anh ta sao?”

“Oan uổng quá! Tôi có góp ý rồi! Nhưng lão Cố không nghe!” Đình Bắc đặt ly nước xuống bàn, ra điều ấm ức.

“Vậy lúc đó đông người như thế, cũng không một ai cản anh ta lại ư? Để anh ta thích làm gì tay chân tôi thì làm hả?” Cô cau mày khó chịu, càng nói càng bực tức.

“Bé con, làm gì còn ai nữa đâu!” Đình Bắc thành thật đáp.

Một tia khiếp sợ loé lên trong đôi mắt đen láy của Hàn Chi, cùng nỗi bất an đang lan tràn trong cơ thể, cô chậm chạp hỏi lại hắn: “Nghĩa là sao?”

“Là có mình tôi và lão Cổ thôi!” Đình Bắc vô tư trả lời, mà không hề biết rằng bão tố đang đợi mình phía sau.

Hàn Chi một tay tựa ghế đứng dậy, từng bước di chuyển đến chỗ của Đình Bắc.

“Không phải Cố Tư Thành đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra sao?”

Cho tới giờ, Đình Bắc vẫn không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu là nguy hiểm.

“Viện nào? Sau khi em ngất đi ở dưới chân cầu, thì lão Cố đưa em về thẳng đây luôn mà!”

Cô áp tới gần hắn, giơ cái chân bị thương ra, đôi mắt lại tràn ngập sát khí: “Vậy cái chân này... là ai bó bột cho tôi? Anh hả?”

Bị tấn công bất ngờ Đình Bắc hoảng loạn ngửa người ra sau, đầu liên tục lắc qua lắc lại, miệng chối bay chối biến: “Không có! Tôi chỉ nắn khớp chân cho em thôi, còn lại tất cả đều do lão Cổ làm.”

“Bao gồm cả việc thay quần áo cho tôi?” Cô nhướng mày, đến cả việc tức giận cũng quá đỗi xinh đẹp, khiến người khác ngạt thở.

Cổ họng Đình Bắc trở nên khô khốc, nhìn cô phía dưới tầm mắt đang nhe nanh, thì hắn mới biết mình đã chọc phải tổ kiến lửa rồi.

Cho nên, hắn lập tức phải sạch mọi thứ.

“Em nghĩ anh có gan làm chuyện đó sao? Đến nắn khớp chân cho em mà lão Cố còn bắt anh mang găng tay nửa là...



Trong đầu cô, chính là một trận cuồng phong sấm chớp đang ầm ầm diễn ra, đánh tan mọi thứ.

Rất lâu sau cô mới hít vào một luồng không khí thật dài, sau đó chậm rãi quay người, rồi khẽ gọi:

“Bác sĩ Đình.”

Hắn nở một nụ cười: “Tôi đây!”

“Cửa ở phía sau, không tiễn!”

Giọng nói quá mức lạnh lùng lại phũ phàng của cô khiến Đình Bắc không cam lòng, hắn vội lấy lại khí thế, hờn trách:

“Bé con em đang đuổi khách quý đấy! Lão Cố cũng chưa từng đối xử với tôi như vậy.”

Chẳng ngờ cô không thèm quay đầu nhìn hắn, bóng lưng nhỏ nhắn lại như toả ra sát khí ngùn ngụt muốn đốt trời.

“Tôi cho anh 10 giây, bằng không hôm nay, hoặc là anh hoặc là tôi, nhất định phải có người máu chảy đầu rơi!”

Nghe thấy vậy hai tay Đình Bắc liền xua loạn xạ:

“Ấy khoan đã bé con em đừng manh động! Tôi đi! Tôi đi!”

Sau đó hắn phóng như bay ra cửa, trước khi đi còn ngoái đầu dặn dò cô, tuyệt đối không được nói gì với Cố Tư Thành.

Ngay lúc này cô chỉ hận không thể bóp chết Cố Tư Thành mà thôi. Hắn đúng là một tên gian xảo, quỷ quyệt, ít nhất trong hai ngày qua cô còn tưởng hắn thật lòng muốn chăm sóc cô, làm cô suýt rung động vì hắn.

Có ai ngờ hắn lại dùng thủ đoạn đê tiện này giữ cô lại, từ đầu đến cuối chỉ toàn dùng lời nói dối mê hoặc cô.

Kể từ bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không tin lời hắn nữa.

Hàn Chi lập tức thay quần áo, cầm theo điện thoại rời đi.

Sau đó cô bắt taxi đến một bệnh viện tư, để giải quyết cái của nợ mà Cố Tư Thành đã ban tặng cho cô.

Cho đến trưa khi Cố Tư Thành trở về, vừa vào trong nhà, không bóng dáng của Hàn Chi liền khiến hắn cực kỳ lo lắng.

Hắn rút điện thoại gọi cho cô, đúng lúc này bên ngoài có chuyển phát nhanh gửi đến.

Đó là một chiếc hộp bọc nơ khá xinh xắn, bên trên còn có chữ ký của cô.

Hắn lập tức mở ra, khoảnh khắc nhìn thấy vật bên trong khiến hắn chết sững.

Trong hộp chính là 2 miếng thạch cao được đặt khá ngay ngắn.

Cùng lúc điện thoại vang lên tiếng tút tút, cho thấy số điện thoại của hắn lần nữa đã bị liệt vào danh sách đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.