Chiều hôm ấy Cố Tư Thành tay cầm hoa, đứng trước cửa căn biệt thự mà hắn đã tặng cho Hàn Chi.
Nhất Phàm nói, phụ nữ khi tức giận chỉ cần được tặng hoa và nghe những lời nói ngon ngọt, là có thể dễ dàng tha thứ cho đối phương.
Nhưng mà hắn đã đợi cả 2 tiếng đồng hồ rồi, mà cô vẫn chưa chịu ra mặt, có lẽ hắn chỉ còn cách cuối cùng là trèo tường vào thôi.
Nghĩ là làm, Cố Tư Thành ném hoa qua tường, rồi lấy đà nhảy lên.
Ở trên tầng, từ trong phòng ngủ của mình, Hàn Chi vẫn đang chăm chú quan sát Cố Tư Thành qua khe cửa.
Vốn dĩ 2 tiếng trước, khi Cố Tư Thành đột ngột xuất hiện, cô đã nhờ Hoa Mẫn nói dối với hắn rằng cô đã đi vắng. Cứ tưởng hắn sẽ rời đi, nhưng mà không hắn vẫn lì mặt đứng đó, nhất định đợi cô cho bằng được.
Mà cô biết Cố Tư Thành là một kẻ xảo quyệt, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không chịu từ bỏ, chỉ là cô không biết hắn sẽ ở ngoài đó đến bao giờ, hoặc là sẽ dùng cách thức gì để lừa cô ra.
Đang căng thẳng suy nghĩ thì đúng lúc này, cô thấy Cố Tư Thành phi người từ trên tường xuống bãi cỏ, tim cô cùng lúc như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Bây giờ Tiêu Ngạn còn đang làm việc ở trong phòng khách, nếu như để Cố Tư Thành trông thấy thì coi như xong đời.
Cô liền dùng hết vận tốc tối đa của cơ thể, chạy như bay xuống dưới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3649687/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.