Chương trước
Chương sau
Chiều hôm ấy Cố Tư Thành tay cầm hoa, đứng trước cửa căn biệt thự mà hắn đã tặng cho Hàn Chi.

Nhất Phàm nói, phụ nữ khi tức giận chỉ cần được tặng hoa và nghe những lời nói ngon ngọt, là có thể dễ dàng tha thứ cho đối phương.

Nhưng mà hắn đã đợi cả 2 tiếng đồng hồ rồi, mà cô vẫn chưa chịu ra mặt, có lẽ hắn chỉ còn cách cuối cùng là trèo tường vào thôi.

Nghĩ là làm, Cố Tư Thành ném hoa qua tường, rồi lấy đà nhảy lên.

Ở trên tầng, từ trong phòng ngủ của mình, Hàn Chi vẫn đang chăm chú quan sát Cố Tư Thành qua khe cửa.

Vốn dĩ 2 tiếng trước, khi Cố Tư Thành đột ngột xuất hiện, cô đã nhờ Hoa Mẫn nói dối với hắn rằng cô đã đi vắng. Cứ tưởng hắn sẽ rời đi, nhưng mà không hắn vẫn lì mặt đứng đó, nhất định đợi cô cho bằng được.

Mà cô biết Cố Tư Thành là một kẻ xảo quyệt, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không chịu từ bỏ, chỉ là cô không biết hắn sẽ ở ngoài đó đến bao giờ, hoặc là sẽ dùng cách thức gì để lừa cô ra.

Đang căng thẳng suy nghĩ thì đúng lúc này, cô thấy Cố Tư Thành phi người từ trên tường xuống bãi cỏ, tim cô cùng lúc như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Bây giờ Tiêu Ngạn còn đang làm việc ở trong phòng khách, nếu như để Cố Tư Thành trông thấy thì coi như xong đời.

Cô liền dùng hết vận tốc tối đa của cơ thể, chạy như bay xuống dưới. Trước đó, còn không quên dặn Tiêu Ngạn cho dù bên ngoài xảy ra bất cứ chuyện gì, thì cũng tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện.

Vừa nhìn thấy cô, Cố Tư Thành điềm tĩnh chỉnh lại áo vest, rồi nở một nụ cười tươi.

“Cố Tư Thành ai cho anh trèo vào nhà tôi? Anh làm như thế này là xâm nhập bất hợp pháp đó! Xin mời anh đi cho!”

Cô mang theo sát khí bừng bừng, vừa nói vừa đi thẳng ra mở cửa, rồi sau đó cầm lấy ống tay áo của hắn, lôi đi.

Nhưng mà thân hình hắn như núi Thái Sơn, với sức lực nhỏ bé của cô còn chả có chút xi nhê gì, đổi lại hắn lập tức nắm lấy cổ tay cô, khẩn thiết giải thích:

“Hàn Chi, em nghe tôi nói đã! Tôi không phải là lừa gạt em đâu, tôi chỉ lo cho vết thương của em mà thôi, em phải dùng trái tim mình để cảm nhận sự chân thành của tôi chứ? Lẽ nào em cho rằng tôi biến thái đến mức sử dụng thủ đoạn như vậy để níu giữ em sao?”

Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, khoé miệng nhếch lên với vẻ khinh miệt:



“Anh chính là tên biến thái như thế! Còn nói cái gì mà nữ điều dưỡng thay quần áo? Không phải là anh nhân cơ hội tôi mê man rồi quấy rối tôi sao? Thật là vô liêm sỉ!”

Cố Tư Thành kéo tay cô một cái, để cô ngã vào lòng mình, sau đó dùng tay còn lại khoá chặt lấy eo cô, còn chưa kịp để cô có thời gian phản kháng, hắn liền ngông cuồng tuyên bố:

“Tôi không thích ai đụng vào người em, kể cả là phụ nữ!”

Âm thanh hắn phát ra quả thực nặng nề, giống như xiềng xích trói lấy tâm trí cô, làm cô bất ngờ lẫn kinh sợ:

“Anh điên rồi! Tôi không phải là đồ chơi của anh!”

Ấn đường hắn hơi nhíu lại, sắc mặt cũng dần thay đổi:

“Tôi chưa từng xem em là đồ chơi, và tôi...cũng không thích chơi đồ chơi.”

Cô bắt đầu trở nên hung dữ, dùng tay còn lại đẩy mạnh lên ngực hắn: “Cố Tư Thành từ đầu tới cuối anh toàn dùng những lời nói dối để lừa gạt tôi, một người như vậy không xứng đáng để tôi tin tưởng”

Hắn nhìn cơ thể nhỏ bé của cô vùng vẫy trong lòng mình, ánh mắt lạnh như băng cũng dần tan ra, chỉ còn lại vẻ thê lương:

“Vậy nếu như tôi nói thật thì em có chịu tin tôi không? Rõ ràng là không! Em luôn cảnh giác và đề phòng tôi, em có quá nhiều thứ phải giấu diếm, che đậy, hoặc là không muốn cho tôi biết.”

Bị nói trúng tim đen, cô bất giác trở nên căng thẳng, hô hấp cũng khó khăn hơn. Sau cùng cô chọn cách nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp trả:

“Đó không phải là giấu diếm, mà là bảo vệ, tôi chỉ đang bảo vệ những thứ thuộc về tôi, bao gồm cả mạng sống này!”

Cô thấy rõ hắn đã bị lời cô nói làm cho chấn động, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt hắn mà không chút che đậy.

Bàn tay hắn càng thêm siết chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng nói: “Em có thể nói với tôi...”

Một nụ cười phiếm qua trên môi cô: “Anh lấy tư cách gì? Chồng cũ sao?”



“Nếu em không thích cái xưng danh ấy thì đổi thành bạn trai đi! Kể từ bây tôi sẽ trở thành bạn trai của em, và em sẽ trở thành bạn gái của tôi.”

Hắn tự mình đưa ra quyết định.

Cô suýt chút nữa không kiềm chế được, mà phun ra những từ bị cấm trong

quốc học, hắn có hay không hiểu được chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng là hắn đến để xin lỗi cô, sao giây sau lại đòi làm bạn trai cô vậy?

Cô tức giận cúi đầu cắn hắn một cái, sau đó nhân cơ hội lùi về sau.

“Cố Tư Thành hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi hả?”

“Tôi đang đặt vấn đề nghiêm túc với em!”

“Tôi đương nhiên là không đồng ý!”

“Em cứ suy nghĩ kỹ đi không cần vội trả lời.”

“Không cần phải nghĩ, không là không!”

“Tại sao?”

“Ngoài kia còn vô vàn đàn ông, tôi còn chưa nếm đủ mùi vị, tại sao phải chọn lại anh?”

Cô cảnh giác lùi thêm một bước, ngang nhiên nói.

Cố Tư Thành lập tức bước thêm hai bước, áp thân mình to lớn đến gần cô, cô muốn lùi lại nhưng mà bây giờ mới phát hiện ra phía sau mình là bức tường dài, muốn tránh cũng không tránh được.

Hắn đưa hai tay lên chống vào tường, hoàn toàn khoá chặt cô ở trong lòng hắn, sau đó cúi đầu, phả vào tai cô hơi thở ấm nóng:

“Tôi thì sao? Tôi cho em nếm thử mùi vị của tôi thì thế nào? Nếu như em không hài lòng, tôi tuyệt đối sẽ tự động rút lui, không làm phiền em nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.