Sau khi rời khỏi nhà tắm và kết thúc câu chuyện, thì cô mới nhớ ra chuyện hệ trọng thứ hai.
Đó là việc đi ngủ.
Cô đương nhiên không thể nào để cho Cố Tư Thành ngủ chung giường với mình được. Cô không phải là con nai tơ ngây thơ, thừa biết đàn ông ngủ chung giường làm gì có chuyện không làm gì.
Nếu như cô không què quặt xem, nhất định nửa đêm sẽ bị hắn đè ra mà hành sự.
Tuy nhiên cô còn chưa kịp đưa ra yêu cầu, thì Cố Tư Thành lại chủ động ra ghế sô pha nằm, cô cứ tưởng hắn sẽ giở trờ gì đó, nhưng tuyệt nhiên lại không có bất kỳ hành vi phản động nào.
Hắn cứ thế lấy chăn gối từ trong tủ, rồi đi thẳng ra ghế sô pha.
Nhưng cô biết, dáng vẻ cao cao tại thượng đang ngồi ở kia, thực sự là đang thèm muốn cô chết đi được, vậy mà mấy tháng trước còn vỗ ngực tự đắc mình thanh tâm quả dục, đúng là những thứ không xương là những thứ đáng sợ.
Canh chừng Cố Tư Thành được một lát, thì Hàn Chi cũng chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Ban đêm trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đêm nay, ánh đêm đẹp hơn bình thường, ngay cả ánh sáng cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xuyên vào từng khe hở, tạo nên vầng sáng bàng bạc.
Ánh sáng từ đèn tường bao phủ lấy thân mình cao lớn của Cố Tư Thành, cho đến sườn mặt anh tuấn, chạm đến đôi mắt thâm trầm đang khóa chặt ánh nhìn lên khuôn mặt của Hàn Chi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3648965/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.