Cố Tư Thành rời đi không bao lâu thì điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông.
May mắn là bàn chân cô chỉ bị trật khớp, tuy được băng bó cố định nhưng vẫn có thể đi lại được.
Cô cẩn thận di chuyển từ trên giường xuống, đến khi cầm được điện thoại lên thì cũng là hồi chuông cuối.
Đó là một số máy lạ.
"Alo?"
Nghe thấy giọng cô, đầu bên kia như vỡ oà cảm xúc.
“Hàn Chi tại sao anh gọi cho em mãi không được? Em đã gặp chuyện gì phải không?”
Là Trình Thiếu Kiệt.
Cô có chút kinh ngạc, dù không trông thấy dáng vẻ lúc này của Trình Thiếu Kiệt, nhưng cô có thể cảm nhận được sự khẩn trương cùng lo lắng trong lời nói của anh ta, nên vội trấn an:
“Không có chuyện gì đâu, em vẫn ổn mà.”
Giọng Trình Thiếu Kiệt mang theo hờn trách lẫn đau lòng: “Vậy tại sao em lại chặn số điện thoại của anh?”
Chặn số của Trình Thiếu Kiệt? Cô làm thế để làm gì?
Ngay sau đó cô kiểm tra lại số điện thoại cũ của Trình Thiếu Kiệt, quả nhiên là đã bị chặn từ bao giờ.
Mà điện thoại của cô chỉ có mình Cố Tư Thành đụng vào, cái tên chết tiệt, dám làm trò bỉ ổi như thế.
Giờ cô tỏ ra không biết gì thì càng vô lý, nên đành bịa ra một câu chuyện:
“Lần trước em chặn số của Đông Quân và Tô Châu, chắc không cẩn thận nên ấn nhầm cả số của anh, anh đừng giận nhé!”
Cô nghe thấy tiếng thở nhè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3648087/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.