Yết hầu Cố Tư Thành lên xuống một cách khó nhọc, hắn tận lực đè nén kích thích xuống, giọng phát ra càng trầm khàn:
“Tôi sẽ nhắm mắt lại, em bỏ tay ra đi...
“Ừm.” Lời Hàn Chi như nghẹn lại ở cổ, cô không biết phải làm như thế nào ngoài việc nghe theo lời hắn.
Sau đó cô quay người trở về tư thế cũ, rồi kéo chiếc chăn trùm kín người, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Cô cúi đầu, xấu hổ đến mức không dám nhìn vào hắn, đành kiếm chuyện trách móc:
“Sao anh lại đưa tôi đến đây? Không phải nên đưa tôi đến bệnh viện sao? Còn cho tôi ăn mặc như thế này nữa, thật không trong sáng chút nào.”
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ở trên giường, nhưng khuôn mặt từ bao giờ cũng đã ửng đỏ, lại có chút ngượng ngùng.
“Tôi đã gọi bác sĩ riêng của tôi đến khám cho em rồi, nếu như đến viện người của đội chuyên án sẽ đến hỏi này hỏi nọ, rất phiền phức. Hơn nữa quần áo của em đều là do nữ điều dưỡng thay, bọn họ nói mặc như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương”
Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn hắn, ánh mắt không mấy tin tưởng.
“Không tin sao?” Hắn nhướng mày, khó chịu.
Cô có quyền nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Cố Tư Thành.
Rồi như nhớ ra chuyện gì đó, cô giật mình kêu lên.
“À đã bắt được hung thủ chưa? Lúc nhảy khỏi xe tôi đã giấu điện thoại xuống dưới ghế ngồi, anh nói mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3647879/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.