“Ra là thế! Nhưng như vậy, em cũng đâu cần suốt ngày kè kè bên cạnh chăm sóc hắn ta, có thể thuê điều dưỡng mà. Còn nếu như hắn muốn đền bù bằng tiền thì em cứ để anh lo.”
Nghe xong câu chuyện của Hàn Chi, Trình Thiếu Kiệt không nhịn được bức xúc mà nói.
Còn Hàn Chi chỉ có thể thở dài: “Anh nghĩ Cố Tư Thành thiếu tiền sao? Tiền của anh ta có thể đè chết người đấy!”
“Vậy hắn ta muốn giở trò gì với em? Lại bắt nạt em nữa sao?” Bàn tay Trình Thiếu Kiệt nắm chặt lại, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Cô lắc đầu bất lực: “Không có! Nhưng thà rằng anh ta cứ đối với em như trước kia, em còn thấy dễ chịu hơn.”
“Anh thấy hắn đang mượn gió bẻ măng thì có, theo anh bắt đầu từ ngày mai em không cần phải đến chỗ hắn nữa, lấy cớ mệt hay ốm gì cũng được, tốt nhất là tránh xa hắn ta ra. Còn lại anh sẽ nhờ bác sĩ Lục ở khoa, phân công riêng cho hắn một người chăm sóc chuyên nghiệp.”
“Như vậy liệu có được không?” Cô nhìn Trình Thiếu Kiệt, sâu trong ánh mắt len lỏi niềm hy vọng xen lẫn nghi hoặc.
Trình Thiếu Kiệt cầm lấy cánh tay đang đặt lên bàn của cô, dịu dàng nắm lấy, giọng nói ôn nhu lại chất chứa bao nhiêu tâm sự.
“Hàn Chi lần này cứ nghe anh đi! Anh thật sự không muốn em dính dáng đến hắn một chút nào nữa. Nếu không anh sẽ thấy rất đau lòng.”
Cô nhận ra thứ tình cảm không bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3647261/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.