“Mai Tử tỷ, làm sao bây giờ?” – Hương nhi cũng sợ hãi, túm chặt TrầnThạch Mai, lại nhìn người áo trắng bên ngoài, nói – “Tình huống bây giờmà để Vương gia thấy được không chừng sẽ có hiểu lầm …”
Trần Thạch Mai cũng nhíu mày. Ai cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhìn tìnhcảnh thế này đương nhiên sẽ hiểu lầm là nàng cố ý mời Vương tướng quântới, mình thì mang theo gia sản lên xe ngựa bỏ trốn cùng một nam tử áotrắng …
Nên làm thế nào cho phải đây?
Trần Thạch Mai cân nhắc trước sau, cảm thấy chuyện này dù nhảy vàosông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tuổi nàng cũng không còn trẻ, vậy nên có chút hốt hoảng.
Đang lúc khó xử lại đột nhiên nghe người áo trắng ở ngoài xe nói: “Chạy đi.”
Trần Thạch Mai sửng sốt, chỉ thấy người áo trắng thong dong quay đầungựa, loáng cái đã xông lên chặn đón mã đội của Tần Hạng Liên.
Những người chắn đường phía trước kia thấy vậy cũng phóng ngựa đuổi theo, miệng hô: “Đừng có chạy!”
Nữ tử kia lại hỏi: “Vậy còn chiếc xe ngựa này?”
“Đúng vậy, nhìn mỹ nhân trong kia mà xem a!” – Một đại han khác cũng nói.
“Vô liêm sỉ!” – Người cầm đầu đã có chút nóng ruột – “Đoạt lại đượctượng phật là đủ rồi, các ngươi thật sự muốn đắc tội Bạch Xá sao?”
Mấy người kia không nói gì nữa, tập trung truy đuổi Bạch Xá.
“Mai Tử tỷ?” – Hương nhi nhìn Trần Thạch Mai.
Thạch Mai vén màn xe nhìn ra sau thấy mã đội đang chạy như điên. Khẽcắn môi, cuối cùng nàng vẫn buông màn xuống, quay đầu nói với Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/45967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.