Phản ứng của Bạch Xá quá lãnh đạm khiến nữ tử đang kẹp cổ Trần Thạch Mai cũng sửng sốt. Hương nhi lại sốt sắng: “Ngươi đừng có ngộ thương người tốt, chúng ta thật sự không quen biết hắn.”
Nàng kia đảo mắt mấy cái như đang tự hỏi. Trần Thạch Mai thấy trên tay nàng ấy có máu, cánh tay kẹp cổ mình cũng hơi run nên liếc sang nhìn.
Nàng kia thấy Thạch Mai nhìn mình thì trừng mắt lườm lại: “Nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt ngươi ra không hả?”
Hương nhi kinh hãi. Nữ nhân này sao lại hung dữ thế chứ!
Nàng kia lại quát Bạch Xá: “Bạch Xá, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Đại ca ta thật sự không nên tin ngươi!”
Bạch Xá hơi sửng sốt nhìn nàng: “Có ý gì?”
“Ngày hôm qua, đại ca ta đã nói rõ ngọn nguồn cho ngươi hay, ngươi cũng đã trả ngọc phật lại cho chúng ta, vì sao còn cướp lại?”
Sắc mặt Bạch Xá không đổi, dường như có chút không hiểu.
Trần Thạch Mai cảm thấy khi nàng kia nói chuyện thì sức nặng toàn thân đều đặt lên vai mình, xem ra đã không chống đỡ được nữa.
“Ngươi lật lọng, tìm người đến đánh lén chúng ta, cướp lại ngọc phật … Ngươi giết các huynh đệ của ta, hôm nay ta giết nữ nhân của ngươi!” Nàng càng nói càng kề sát đao vào cổ Trần Thạch Mai.
Thạch Mai nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng gió vun vút bên tai … Cả người bỗng bị đè nặng, ‘keng’ một tiếng, thanh đao trong tay nàng kia rơi xuống đất.
Lại mở mắt ra, Thạch Mai thấy nàng ấy đang nằm sấp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/45968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.