Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa vội vàng đi, trông có vẻ hoang sơ.Trong đêm đen yên tĩnh, bánh xe nghiến qua những phiến đá to trên đườngphát ra âm thanh nghe có chút chói tai.
Trần Thạch Mai ngồi trong xe, nhẹ nhàng vén mành lên, nhìn khung cảnh đô thành trong đêm lặng thật xa lạ, tâm trạng bối rối cũng dần bình ổn.
“Mai Tử tỷ, chúng ta đi gấp thế này sao giống như đang chạy trốn vậy?” – Tiểu Hương nhi nhịn không được hỏi.
“Thì đúng là chạy trốn mà.” – Trần Thạch Mai gật đầu cười.
“Tại sao lại phải trốn?” – Hương nhi khó hiểu – “Lần này là Vương gia không đúng mà. Người ngăn cản hắn làm chuyện điên rồ, hắn phải cảm động mới đúng chứ.”
Trần Thạch Mai cười đến là bất đắc dĩ, nhìn Hương nhi hỏi: “Hắn làm chuyện điên rồ gì?”
“Hắn bị Trà Phúc lừa, thiếu chút nữa đã đánh chết Vương Toản Nguyệt.” – Hương nhi tranh cãi – “Toản Nguyệt cũng có thân thế, nếu hắn khôngcẩn thận đánh chết …”
“Hắn sẽ không.” – Trần Thạch Mai buông mành xe xuống, cười nhẹ – “Hắn biết không thể đánh chết, cũng đoán chắc Toản Nguyệt sẽ không nói ra,đánh nàng ấy chỉ là để giải hận và lập uy thôi.”
“Lập uy?” – Hương nhi thở dài – “Chỉ vì vậy mà đánh người? Lại còn là thê tử của mình.”
“Theo ta thấy thì Vương gia kỳ thật không để tâm đến bất cứ nữ nhân nào trong phủ cả.” – Trần Thạch Mai thấp giọng nói.
“Sao?” – Hương nhi lắc đầu – “Hắn rất để tâm đến Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc mà.”
Trần Thạch Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/45966/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.