Buổi trưa, Toản Nguyệt đến tìm Thạch Mai, nói có Vương tướng quân đến mua hương phấn.
Thạch Mai sửng sốt, hỏi, “Vương tướng quân nào?”
Toản Nguyệt có chút bất đắc dĩ, “Kia là bổn gia của ta, tướng quân Vương Hạo, nếu ngươi không muốn gặp, ta đi đuổi người.”
Thạch Mai lắc đầu, “Có cái gì mà không muốn gặp? Ta đi.”
“Ngươi đừng nói nhiều với hắn, người này không chính không kinh!” Toản Nguyệt ngượng ngùng than thở.
Thạch Mai nghe ra không đúng, hỏi, “Sao thế?”
“Bổn gia của ta là một gã phiền toái, ở cùng đạo với Tần Hạng Liên cũng không phải ngày một nhày hai, hắn rất háo sắc, ta sợ hắn không có mắt, nghĩ ngươi rời khỏi Tần Hạng Liên sẽ không có ngọn núi chống lưng, đến quấy nhiễu ngươi!”
“Á.” Thạch Mai bị nàng chọc cười, “Còn có chuyện này nữa à?”
“Cũng không phải.” Toản Nguyệt thấp giọng nói, “Ngươi phải cẩn thận đối phó, người này rất có thế lực trong tay, cha ta cũng phải nhường hắn ba phần, có khi còn hơn cả Tần Hạng Liên ấy chứ, tốt nhất ngươi đừng đắc tội với hắn.”
Thạch Mai gật đầu, ý bảo hiểu rồi, thay đổi xiêm y, dẫn theo Hương Nhi ra ngoài.
Trong tiền đường của cửa hàng hương quả nhiên có một võ tướng cao lớn đang ngồi.
Thạch Mai đi vòng qua bình phong, chỉ thấy Vương Hạo này tuy tuổi tác xêm xêm như Tần Hạng Liên nhưng bộ dạng quả thật không dám khen tặng… Nói hắn mũi cong mắt tà ánh mắt bất chính vẫn là quá nhẹ rồi, quả thực không dễ nhìn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/3093861/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.