Thạch Mai và Bạch Xá trốn trong bụi cây, trên đường mòn vang lên nhiềutiếng bước chân, giống như có không ít người qua lại, một người trong đó lạnh giọng hỏi, “Hoàn toàn không có manh mối, ngươi đang nói dối tađúng không?”
Thạch Mai vừa nghe thấy âm thanh này liền chau mày —— oan gia ngõ hẹp, không phải là Tần Hạng Liên sao?!
Bạch Xá trao đổi ánh mắt với Thạch Mai —— Tần Hạng Liên quả nhiên để ý tới bảo vật nơi này từ rất lâu rồi.
“Ngày đó ta theo Kiều Lão Khoan tới đây, ngọc Phật xác thực ở chỗ này, chỉ cần phái nhân mã đi tìm là sẽ ra.”
Tiếng người trả lời này, Bạch Xá và Thạch Mai đều chưa bao giờ nghequá, hơn nữa giọng nói người này rất khàn, giống như bị thương cổ họng,nếu nghe vào buổi tối thực sự rất đáng sợ.
Khi nói chuyện, đã có thể xuyên thấu qua lùm cây, nhìn thấy mấy người ở phía xa xa.
Chỉ liếc mắt một cái, Thạch Mai và Bạch Xá đều sửng sốt… Tần Hạng Liênđang đi cùng một người mặc áo trắng. Mà người mặc áo trắng này đúng làngười hôm trước giả trang Bạch Xá đuổi theo Quan Lạc Thiên… Về phầnngười giết chết Trà Kiệt có phải cũng là y hay không thì không thể chắcchắn.
Thạch Mai nhíu mày, liếc Bạch Xá —— không thể nào! Sao Tần Hạng Liên có thể đi cùng y?
Bạch Xá lắc đầu, đại khái cũng cảm thấy kỳ quái, Tần Hạng Liên bây giờđi cạnh y không có nghĩa Tần Hạng Liên là người thuê y, nói không chừnglà do người áo trắng kia đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/3093862/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.