Triệu Hàn Trầm thấy Trình Vi Nguyệt ngơ ngẩn nhìn mình trông thật đáng yêu. Anh khẽ nhướng mày, mỉm cười vui vẻ, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê bờ môi cô.
Giọng anh có một sức hút kì lạ, khiến người ta nghe mà mê say: “Nước chanh ngon không?”
Mặt Trình Vi Nguyệt đỏ bừng, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói lí nhí: “Ngon...”
Triệu Hàn Trầm biết tính cô dễ xấu hổ nên không trêu cô nữa, nhưng cánh tay gác hờ bên hông cô thỉnh thoảng lại véo một cái.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe có dây đeo to bản trên cổ tay anh hằn lên người cô, khiến cô thấy hơi đau.
Trình Vi Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng chịu đựng.
“Hình như Nguyệt Nguyệt sắp tốt nghiệp rồi đúng không?” Lý Chiêu chợt hỏi.
Trình Vi Nguyệt nghe thấy Triệu Hàn Trầm Từ”, chất giọng êm tai của anh có nói gì cũng thật dễ nghe. Cô đáp: “Vào năm học mới là em thành sinh viên năm cuối rồi, phải tìm nơi thực tập.”
Lý Chiêu tươi cười hớn hở: “Anh Trầm, nhà họ Triệu có cơ nghiệp đồ sộ thế kia thì dư sức nuôi thêm một cô thực tập sinh ấy nhỉ?”
Triệu Hàn Trầm nhìn Trình Vi Nguyệt bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Ninh Ninh, đến chỗ anh làm nhé?”
Ninh Ninh là tên ở nhà của Trình Vi Nguyệt.
Trình Vi Nguyệt nắm chặt chiếc cốc trong tay, cúi đầu một lúc rồi mới cất giọng khẽ khàng: “Không... Em muốn tự tìm việc.”
Lý Chiêu đổ mồ hôi lạnh, anh ta biết tính Triệu Hàn Trầm không thích bị người ta từ chối.
Quả nhiên, Triệu Hàn Trẫm lại bật cười lạnh lùng: “Ninh Ninh, anh thích con gái biết nghe lời.”
Lý Chiêu nghĩ Trình Vi Nguyệt ngày thường có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, giờ Triệu Hàn Trầm đã nói đến thế này, hẳn là cô sẽ nhượng bộ.
Nhưng Trình Vi Nguyệt lại đặt cốc nước xuống, giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn cả lúc trước: “Em là bạn gái anh chứ không phải tình nhân được bao nuôi. Triệu Hàn Trầm, em thích anh thật, nhưng hai chúng ta vốn bình đẳng.”
Triệu Hàn Trầm cảm thấy Trình Vi Nguyệt thật không biết điều, làm anh mất cả hứng.
Anh vốn không phải người tốt tính, bình thường toàn là người khác nghe lời anh. Cả Kính Thành này, số người dám làm anh sượng mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Anh cố dằn cơn nóng giận, nhẹ nhàng ấn huyệt Thái dương rồi hờ hững nhìn Trình Vi Nguyệt, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Em không muốn?”
Trình Vi Nguyệt lắc đầu, sau đó cúi gằm mặt nhìn cốc nước chanh, lặng thinh không nói một lời.
Triệu Hàn Trầm bật cười, nhưng không nói gì. Anh nhấp một ngụm rượu mạnh rồi thình lình bóp cằm Trình Vi Nguyệt và cúi đầu hôn cô bất chấp ánh mắt hoảng hốt của cô.
Anh biết cô dị ứng cồn mà vẫn cố tình bắt nạt cô, động tác mạnh bạo khí thể hung hãn, làm cô hít thở không thông.
Mùi rượu cay xè trên môi anh làm Trình Vi Nguyệt đau cả đầu, cô dùng hết sức đẩy anh ra.
Những ai đang có mặt đều kinh hãi ngây người.
Đến lúc bọn họ kịp hoàn hồn thì Trình Vi Nguyệt đã bỏ ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Không ngờ cái tôi của cô lại lớn đến thế, không thèm nể mặt Triệu Hàn Trầm gì cả.
Thấy sắc mặt Triệu Hàn Trầm sa sầm, Lý Chiêu ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Trầm, so đo với một cô nhóc làm gì, đừng giận mà...”
Giọng anh ta càng nói càng nhỏ.
Không biết Triệu Hàn Trầm đang nghĩ gì mà sắc mặt lạnh như tiền, anh vung chân đạp văng chiếc bàn trước mặt, mấy chai rượu trên bàn rơi xuống đất vỡ tung tóe...
Trình Vi Nguyệt có cảm giác mình đã say. Ánh mắt cô bắt đầu mơ màng, gắng lắm mới ra được đến cửa để gọi xe.
Trời đang đổ mưa xối xả, quần áo và giày của cô đều ướt sũng. Khách lui tới Ngọc Hàm toàn những người ăn mặc sang trọng, dáng vẻ ướt như chuột lột của Trình Vi Nguyệt phải nói là hết sức nổi bật.
Khó khăn lắm mới có một chiếc xe tấp vào lề những tài xế vừa thấy bộ dạng ướt nhẹp của Trình Vi Nguyệt bèn phóng đi luôn, sợ bẩn xe.
Châu Kinh Duy đang lái xe thì nhìn thấy xa xa ven đường có một cô gái đang đội mưa đứng gọi xe.
Xưa nay anh có tính tự chủ cao độ, nhờ vậy mà thoát được chầu rượu ban nãy dù chẳng uống giọt nào.
Khi nhìn thấy Trình Vi Nguyệt, đôi mắt vốn điềm tĩnh và lạnh nhạt của anh bỗng tối sầm.
Trình Vi Nguyệt thấy một chiếc Rolls-Royce Cullinan dừng lại trước mặt mình, là phiên bản Black Badge, biển số xe là một chuỗi số bảy. Người Kính Thành quan niệm rằng ba chìm bảy nổi, thành ra số bảy là con số may mắn nhất.
Cửa sổ xe bên ghế phụ hạ xuống.
Đây là lần đầu Trình Vi Nguyệt gặp mặt Châu Kinh Duy. Anh mặc áo len cao cổ màu đen, một tay đặt trên vô lăng, các ngón tay thon dài và trắng như được tạc từ ngọc.
Dù có màn mưa ngăn cách, Trình Vi Nguyệt vẫn thấy được gương mặt anh.
Đó là một gương mặt nho nhã nhưng hơi cao ngạo, đằng sau cặp kính gọng vàng trên sống mũi là một đôi mắt đẹp mê hồn, ánh mắt hững hờ, thoáng ấn hiện ý cười nhàn nhạt. Trông anh tựa như một người đã rời xa chốn phàm trần phồn hoa, không còn những dục vọng tầm thường nữa.
Anh nói: “Mưa lớn thế này khó gọi xe lắm, lên xe đi, tôi đưa em về.” Giọng anh trong trẻo, gợi cho người ta liên tưởng đến một chàng công từ thời xưa.
Đầu óc Trình Vi Nguyệt mơ màng, nghe thấy hai chữ “lên xe”, cô bèn ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Tháng Chín, ban đêm đã bắt đầu se lạnh, Châu Kinh Duy thấy Trình Vi Nguyệt ướt sũng từ đầu đến chân bèn mở máy sưởi.
Trình Vi Nguyệt tắm mình trong hơi ẩm, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, mặt mày đờ đẫn.
Chạy đến ngã tư có đèn tín hiệu, Châu Kinh Duy dừng xe lại, ngoái đầu hỏi cô: “Nhà em ở đâu?”
Trình Vi Nguyệt không đáp mà giơ hai ngón trỏ ẩn lên đầu.
Dáng vẻ đáng yêu của cô làm Châu Kinh Duy bật cười, anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Sóng... Trời mưa... Sóng tín hiệu yếu quá, tôi đang tìm cách bắt sóng...” Hai má cô ửng hồng, miệng lúng búng, xem ra là say rồi.
Ý cười trong mắt Châu Kinh Duy càng rõ rệt hơn, mãi đến khi xe sau nhẫn còi thúc giục, anh mới nổ máy.
“Sao chưa gì mà anh đã nổ máy rồi...” Trình Vi Nguyệt lầm bầm.
Nghe vậy, Châu Kinh Duy nghiêm nghị đáp: “Để tôi đưa em đến chỗ có sóng mạnh.”
Trình Vi Nguyệt thả tay xuống, gật đầu liên hồi.
Cả hai cùng im lặng suốt quãng đường sau đó.
Điện thoại Châu Kinh Duy thình lình đổ chuông, anh dùng tai nghe bluetooth để bắt máy và nói: “Alô.”
Là chuyện công việc. Sắc mặt anh có phần lạnh nhạt hơn, trong lúc nói chuyện, đôi mắt hai mí sâu thẳm hơi cụp, thỉnh thoảng mới lên tiếng đáp lại, dáng vẻ rất nho nhã.
Đây là lần đầu Trình Vi Nguyệt thấy một người chỉ là nghe điện thoại mà cũng khí chất ngời ngời đến vậy nên không khỏi nhìn chăm chú.
Châu Kinh Duy vừa đặt điện thoại xuống thì bắt gặp Trình Vi Nguyệt đang nhìn mình đăm đăm một cách lộ liễu.
Xưa nay Châu Kinh Duy đã quen với cảnh tiền hô hậu ủng. Anh có ngoại hình xuất chúng, lại xuất thân từ nhà trâm anh thế phiệt, làm việc gì cũng đạt đến trình độ hoàn mĩ. Có lẽ vì vậy mà anh hiểm khi cảm thấy thỏa mãn trước ánh mắt ao ước của người khác. Vả lại, năm nay anh đã hai mươi tám tuổi, không phải độ tuổi dễ dàng rung động nữa rồi, đêm mưa thu hôm nay là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác tim mình xốn xang.
Cô đã say chuếnh choáng thế kia, vốn dĩ anh định đưa cô đến khách sạn nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi: “Nhà tôi có nhiều phòng, sóng tín hiệu cũng mạnh lắm, em muốn đến nhà tôi không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]