Tiết trời tháng Chín của Kính Thành hãy còn sót lại cái khô nóng của mấy tháng hè nắng như đổ lửa, dù là ban đêm mà bầu không khí vẫn oi bức vô cùng.
Trình Vi Nguyệt sống cùng ba mẹ trong ngõ Đinh Lan nằm ở trung tâm thành phố, một nơi yên tĩnh nằm lọt thỏm giữa phố xá phồn hoa sầm uất.
Nhà bọn họ xây theo kiểu tứ hợp viện thời xưa, ngoài cổng còn treo đèn lồng màu cam.
Mẹ cô, Triệu Nhược Lan đã ra ngoài chơi bài với mấy bà bạn, ba cô, Trình Tồn Chính thì đang luyện chữ bút lông trong phòng sách.
Trình Tồn Chính đã làm giáo sư đại học cả đời nên cử chỉ có phần uy nghiêm.
Thấy Trình Vi Nguyệt đeo túi xách chuẩn bị ra ngoài, ông chau mày lên tiếng: “Đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài làm gì? Còn chưa ra trường mà đã muốn ăn chơi rồi à?”
Trình Vi Nguyệt có một gương mặt vô cùng mĩ miều, nếu sinh vào thời cổ đại thì cô chính là hồng nhan họa thủy, nhân vật điển hình mà người ta thường kể trong dã sử.
Cô có cặp mắt hạnh to tròn tràn đầy sức sống, khóe mắt hơi xếch, ánh mắt lúc nào cũng long lanh, con ngươi tròn xoe và đen láy hệt một chú mèo con.
Cô để mặt mộc, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, bờ môi đỏ thắm, làn da trắng trẻo mịn màng. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, hai bên Thái dương có vài sợi tóc lòa xòa, tôn lên vẻ dịu dàng. Vẻ đẹp trong trẻo, mộc mạc ấy còn bắt mắt hơn ổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hon-sau/3476865/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.