Tên người gọi hiện lên trên màn hình điện thoại màu đen.
Từ Tử Nhung.
Hình ảnh một thân người bám vào lan can chậm rãi bước đi, từng bước lảo đảo cố giữ thăng bằng bỗng chốc hiện lên trong tâm trí tôi.
Tuyết rơi xuống đầu ngón tay tôi, cái lạnh khiến những ngón tay run nhẹ hai cái.
Dạo gần đây tôi vẫn chưa đến thăm Từ Tử Nhung và Khưu Lộc. Chẳng phải vì tôi không quan tâm đến tình hình của họ, mà là tôi không biết nên đối mặt với họ thế nào.
Đặc biệt là khi cả hai người họ đều phải chịu đựng nhiều đau đớn, còn tôi thì vẫn bình yên đứng đây. Trong lòng tôi lại tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Suy cho cùng, chính Thẩm Kiến Thanh đã gây họa cho Khưu Lộc và Từ Tử Nhung. Nếu khi đó chúng tôi không quá tò mò, nếu khi đó chúng tôi không đi theo Thẩm Kiến Thanh, nếu như khi đó chúng tôi không bước vào thôn Miêu Thị Địch... Có lẽ những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.
Nhưng trên đời này, làm gì có hai chữ "nếu như".
Tôi hít sâu một hơi, rối vuốt nhẹ lên nút nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn, nhưng đã ít đi sự ngông nghênh của tuổi trẻ.
"Alô, A Trạch?"
"Là tôi." Tôi nhẹ giọng đáp, "Từ Tử Nhung... cậu đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, cậu đừng lo. A Trạch, hôm nay cậu có rảnh không? Tôi có gọi cả Tiểu Ôn rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa cơm đi."
"Cậu... cậu hồi phục rồi à?" Tôi chợt nhớ đến lời hứa khi xưa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839713/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.