Đến Đồng Giang trở thành một giáo viên trung học.
Tuy tôi chẳng biết giữa A Tống và Ôn Linh Ngọc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô nói ra quyết định đó, tôi lại không thấy ngạc nhiên chút nào.
Trông cô chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu mềm, nhưng nội tâm dường như lại kiên cường và quả quyết hơn tôi tưởng rất nhiều.
Lúc này, tôi chợt cảm thấy mình kém cỏi hơn cô ấy.
Cô biết rõ mình muốn gì và còn có thể hành động để đạt được điều đó.
Ôn Linh Ngọc đối diện với ánh mắt không thể hiểu nổi của Từ Tử Nhung, mỉm cười như làn gió xuân lướt qua băng vỡ: "Cậu trưng ra vẻ mặt gì thế hả? Tớ tìm được việc rồi, chẳng lẽ không nên vui cho tớ à?"
Từ Tử Nhung quay mặt đi, xoa xoa sống mũi, nói: "Không, đương nhiên là vui cho cậu rồi. Chỉ là... chỉ là có phải hơi phí hoài không? Đồng Giang là một huyện nhỏ hẻo lánh mà... Tớ nhớ hồi trước cậu từng nói muốn đến các thành phố lớn hoặc ở lại Diêm Thành phát triển, sao tự dưng lại đổi thành Đồng Giang? Với danh tiếng trường mình và thành tích chuyên ngành của cậu, thật sự rất tiếc đấy."
Khi nói đến hai chữ "Đồng Giang", Từ Tử Nhung vô thức nhíu mày, biểu cảm ẩn chứa nỗi đau.
Trải qua bao chuyện, Đồng Giang đã mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau với bốn người chúng tôi.
Ôn Linh Ngọc khẽ cong môi như tự giễu: "Phí hoài gì chứ? Đúng là trước kia tớ từng muốn đến thành phố lớn, nhưng giờ thì không nghĩ vậy nữa. Chẳng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839714/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.