Trong nhà trống vắng lạnh lẽo, tiếng ồn ào dưới lầu như bị một lớp màng vô hình ngăn cách, tôi chỉ cảm thấy xung quanh yên ắng đến mức tựa như đã chết.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa, toàn thân như bị rút cạn sức lực, tứ chi mềm nhũn ra. Muốn ngồi dậy, nhưng lại lười đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương quen thuộc của Thẩm Kiến Thanh. Hôm qua cậu còn ngồi trên sofa, còn đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn dòng người dưới kia, còn thân mật hôn tôi, còn dùng ánh mắt ướt át ấy mà nhìn tôi.
Tôi không dám trở về phòng ngủ, sợ rằng mình sẽ nhớ lại thêm nhiều điều nữa.
Cảm giác bất lực như một làn sương mỏng giăng đầy và sự bất lực này... gọi là hối hận.
Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng gặp được ai yêu tôi sâu đậm như Thẩm Kiến Thanh nữa.
Cũng không còn ai khiến tôi rung động đến mức như vậy.
Tôi từng là người đã quen với cô đơn.
Tôi có thể một mình ăn cơm, một mình đi học, thậm chí còn từng tự đến họp phụ huynh.
Cô đơn đối với tôi, vốn dĩ chỉ là một người bạn đồng hành lâu năm mà thôi.
Nhưng sau khi tôi đã thực sự cảm nhận được "gia đình" là thế nào, từng có được một "ngôi nhà" ngắn ngủi, lại phải quay trở về trạng thái cô đơn như cũ... thật sự quá tàn nhẫn.
Không sao đâu, Lý Ngộ Trạch. Tôi hít sâu một hơi, tự an ủi lấy mình, không phải rất nhiều người nói rồi sao? Thời gian là liều thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839712/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.