Vào giữa trưa, mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa trời, ánh nắng gay gắt trải khắp nhân gian.
Sương mù tích tụ nhiều ngày trong rừng nhanh chóng tan biến dưới ánh nắng, không khí trong lành trở lại, mọi thứ nhơ bẩn đều hiện rõ mồn một.
"Cộp cộp, thịch thịch thịch..."
Cầu thang gỗ vang lên tiếng kêu cộp cộp, mỗi bước chân đều cho thấy khoảng cách đang dần được rút ngắn.
"Lộc cộc"
Bước chân đều đều, không ngừng tiến lại gần từ phía hành lang bên kia.
Tôi nín thở, tim đập loạn nhịp. Đây là cơ hội duy nhất của tôi, nếu lần này không thoát được, Thẩm Kiến Thanh nhất định sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai.
Bây giờ tôi nhận thức rất rõ rằng, về mặt sức lực, tôi không phải đối thủ của Thẩm Kiến Thanh. Muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, chỉ có thể đánh úp bất ngờ.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi, thứ đang nắm trong tay cũng trở nên trơn trượt. Tôi không kìm được mà khẽ cử động ngón tay, để cổ tay cứng đờ được linh hoạt trở lại.
Bình tĩnh, Lý Ngộ Trạch. Đừng hoảng, đừng căng thẳng.
"Kẽo kẹt ——"
Cánh cửa được đẩy ra.
"Anh Ngộ Trạch, em đến rồi đây, có phải đợi lâu lắm rồi không?" Bóng dáng màu xanh thẫm của Thẩm Kiến Thanh bước vào cửa lớn, giọng cậu mang theo sự vui vẻ nho nhỏ, dường như việc mang cơm đến cho tôi cũng khiến cậu vui lây.
Nhưng khi cậu không thấy tôi trong phòng, thì giọng nói liền im bặt.
Chính là lúc này!
Tôi ẩn mình phía sau cánh cửa nhảy ra, giơ cao chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839698/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.