Cây cối rậm rạp tươi tốt, trăm hoa đua nở, cỏ non xanh mướt.
Rừng núi tĩnh mịch, hai bên là dãy núi xanh biếc đối diện nhau; khe suối róc rách, dòng nước biếc nhẹ nhàng chảy xuôi.
Tôi men theo con suối chảy xuôi, cứ thế bước về phía trước, dưới chân là dòng sông trong khe núi. Đây chính là con đường mà trước đó tôi đã đi cùng Khưu Lộc, Từ Tử Nhung và Ôn Linh Ngọc, vậy mà giờ cảnh cũ người xưa thoáng chốc như đã là chuyện của kiếp nào.
Không biết bây giờ họ ra sao rồi.
Tôi đoán ý Lô Kỳ là Hoàn Huỳnh đang đợi tôi trong rừng. Nhưng tôi đã đi rất lâu mà vẫn không thấy cô ấy.
Ngược lại, càng đi tôi lại càng thấy bất an.
Tôi bỏ trốn quá vội vàng, khi ấy đầu óc trống rỗng, chỉ biết cắm mặt chạy về phía trước, đến cả đồ đạc cũng không mang theo. Trong ba lô của tôi vẫn còn sổ tay ghi chép và chiếc máy ảnh.
Thế mà giờ đây, ngoài một bộ quần áo mỏng manh, tôi chẳng còn gì cả. Không có quần áo, không có đồ ăn, thế này thì làm sao sống nổi trong rừng sâu.
Nhưng tôi cũng không thể quay lại con đường cũ.
Chỉ có thể hy vọng Hoàn Huỳnh sẽ mang giúp tôi chút hành lý, để tôi không đến nỗi khốn cùng.
Đang mải nghĩ ngợi, thì chợt phía sau vang lên một tiếng gọi trong trẻo.
"Lý Ngộ Trạch."
Là giọng của Hoàn Huỳnh.
"Cuối cùng anh cũng đến rồi! Nhớ giúp tôi xem Thẩm Kiến Thanh có sao không..."
Câu nói bị ngắt quãng đột ngột.
Tôi mừng rỡ quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-ha-duc/3839699/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.